Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 122

Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:52:17
Lượt xem: 191

"..." Diệp Gia chậm rãi thẳng người lên nhìn về phía Dư thị.

Ánh mắt Dư thị lóe lên, lại rũ tầm mắt xuống.

Diệp Gia đại khái hiểu được ý của bà ấy. Suy nghĩ một lát, nàng nói chuyện buổi sáng cho Dư thị biết.

Dư thị không hỏi thẳng, nàng cũng phải nói ra. Nếu không bản thân không làm gì lại bởi vì suy đoán mập mờ tạo ra vướng mắc cũng không được.

Trên thực tế, Dư thị quả thực có chút không vui trong lòng. Bà ấy đã sớm nghe nói tới tin đồ về Diệp Gia và Trình Phong trên thị trấn, sợ nhi tử không có ở đây, con dâu bị người ta dụ dỗ đi mất. Nhưng khoảng thời gian này ở chung sớm tối lại biết rõ tính tình của Diệp Gia, cảm thấy với phẩm hạnh của con dâu không thể nào làm ra loại chuyện đó. Vừa rồi ở trên trấn bà ấy tới trễ, thật xa nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau, cụ thể nói gì bà ấy không nghe thấy.

Năng lực nhìn mặt mà nói chuyện của Dư thị cũng không tệ lắm, dù sao cũng xuất thân từ thế gia đại tộc. Nhìn vẻ mặt hai người vừa mới nói chuyện, giống như con dâu hết tâm tư, Trình nhị kia vẫn còn có chút chưa từ bỏ ý định. Trong lòng có suy đoán, lúc này nghe Diệp Gia nói đúng với suy đoàn của bà ấy, lập tức yên lòng.

"Nếu nói như vậy, chủ quán của cửa hàng son phấn này giống như không biết làm việc." Mặc dù Dư thị đã quen làm chưởng quỹ phủi tay mặc kệ, nhưng quản lý hạ nhân lại biết từ khi ra đời. Có câu nói trên làm dưới theo, người cấp trên làm việc bất chính, người phía dưới mới biết học theo: "Chỉ sợ buồi chiều chúng ta thương lượng cũng không thành."

Diệp Gia tất nhiên cũng biết, nhưng lời này cũng không phải tuyệt đối: "Tạm thời đợi buổi chiều ta lại đến xem thử."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-122.html.]

Mười miếng xà bông thơm mang ra ngoài thử vào buổi sáng lại mang về, khác với tưởng tượng của Diệp Gia. Tâm tính của Diệp Gia lại không phải yếu ớt như vậy, nhưng sau sự việc này, nàng lập tức nhận ra việc mình đang làm có vấn đề. Có lẽ từ lúc xuyên qua đến nay làm việc đều quá dễ dàng trôi chảy, bây giờ nàng coi đó là điều hiển nhiên. Đây không phải là tâm lý làm việc tốt, từ nay về sau phải cẩn thận.

Nghĩ như vậy, nàng hỏi: "Nương, bộ y phục kia của ta đã làm xong chưa?"

"Hôm qua đã làm xong, quên đưa cho con." Dư thị tất nhiên biết lý lẽ này. Coi trọng quân áo trước coi trọng người sau, ở đâu cũng như thế: "Lát nữa con vào trong phòng thử mặc xe, có vừa người không. Nếu có chỗ nào không hợp nương sửa lại một chút."

Diệp Gia gật gật đầu, rửa nửa canh giờ mới rửa sạch sẽ hoàn toàn đầu heo.

Kho đầu heo thật ra rất đơn giản, trụng trong nước hơn một khắc đồng hồ, phải loại bỏ hết bọt m.á.u và mùi tanh rồi mới vớt ra rửa lại bằng nước. Rồi sau đó lại nấy một nồi nước sôi cho đầu lợn đã rửa sạch vào, cho hành, gừng vào đun sôi, hớt bọt, đun đến chín lần thì vớt ra. Như vậy mới được xem là xử lý sạch sẽ, bỏ đầu heo đã chín một nửa vào trong nồi lớn nấu.

Phương pháp mà Diệp Gia kho khác rất nhiêu với phương pháp kho bình thường, điểm giống là cắt nguội, đợi nấu xong đầu heo cắt thành miếng mỏng, đập tỏi, gừng, rau cần, và trộn dấm dầu nước lại, ăn vào sẽ đưa miệng hơn.

Đâu heo được nấu trong nồi, Dư thị cũng đã xử lý xong rau hẹ. Đi vào trong phòng lấy y phục đã làm của Diệp Gia ra, bảo nàng vào trong phòng thay đổ. Chất liệu Diệp Gia chọn là màu tương phi, Dư thị làm váy thắt eo, còn đặc biệt phối với túi lưới đẹp mắt. Diệp Gia không biết mặc, lăn lộn một hồi lâu không biết mặc như thế nào, vẫn là Dư thị thấy nàng lâu vậy mà vẫn không ra ngoài mới nhanh chóng vào mặc giúp nàng.

Không thể không nói, gu thẩm mĩ của Dư thị thật sự rất tốt. Loại vải này không tính là tốt nhưng lại được bà ấy cắt may như thế, mặc lên trên người Diệp Gia lập tức trở nên cao quý trang nhã.

Loading...