Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 112

Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:49:22
Lượt xem: 269

Chu Cảnh Sâm tiếp tục nói: "Nghe nói đồ ăn trong doanh trại rất chán, đến mang cho ta chút đồ ăn vặt nhé?”

"Nếu thực sự không được, đưa cho ta mấy món y phục thay giặt cũng được."

Diệp Gia: ˆ...'

"Gia nương?" Ban đêm yên tĩnh im ắng, Chu Cảnh Sâm thở dài, giọng điệu sâu xa: "Ngủ thiếp đi rồi sao?"

"Đưa đưa đưal"

Diệp Gia lật người lại một đôi mắt sáng lấp lánh, hoàn toàn không ngủ. Nàng cau mày: "Ngủ nhanh lên.”

Khóe mắt Chu Cảnh Sâm cong cong, nhẹ gật đầu, quay đầu đi đến ngăn củ ôm đệm chăn ra trải trên mặt đất. Chó con bởi vì yêu cầu mãnh liệt của Chu Cảnh Sâm, đã bị dời xuống chân của hắn. Trải xong chăn mền nằm xuống, thổi đèn đi ngủ.

Hôm sau trời sáng rõ, Dư thị dậy thật sớm thu dọn trong sân. Dẫn Nhuy Tả Nhi đến nhà bà Vương hàng xóm, bưng ít đồ đưa qua, nhờ bà ấy chăm sóc một ngày. Hai nhà ở gần, bà Vương cũng có quan hệ tốt với Diệp Gia, nên Dư thị dần dần cũng nói chuyện được với bà ấy.

Dư thị đưa người qua, bà Vương lập tức đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-112.html.]

Lâm trấn được gọi là trấn Đông Hương, mặc dù đều là khu vực tây bắc. Xét về dân số và sự phồn hoa thì lại phát triển hơn trấn Lý Bắc nhiều. Có lẽ bởi vì doanh trại ở ngoại ô phía bắc của trấn Đông Hương, mã phỉ có hung hăng ngang ngược đến đâu cũng không dám tập kịch thẳng vào bên kia. Doanh trại bình thường nhắm một mắt mở một mắt, bọn hắn cũng không thể gây hấn trước mặt một cách rõ ràng. Bên kia không bị mã phỉ quấy nhiễu, cuộc sống yên binh hơn nhiều, trên đường phố tất nhiên cửa hàng san sát.

Diệp Gia ôm gối ngồi dựa vào Chu Cảnh Sâm, buổi sáng cuối cùng rương tiền vẫn giấu ở tấm ngăn trên nóc nhà. Chu Cảnh Sâm tự tay nhét vào, nhét rất sâu. Trừ phi phải cao hơn hắn rất nhiều, nếu không người khác tiến vào cũng không nhìn thấy.

Ngáp một cái, buổi sáng không làm việc, Diệp Gia chóng mặt bị xe rung lắc.

Nhà Chu Cảnh Sâm ngồi phía sau, Tôn Ngọc Sơn và ông Tôn một trái một phải ngồi ở trên gọng xe. Trên đường đi, hắn ngoại trừ nhỏ gióng nói với Tôn Ngọc Sơn vài lời, phần lớn thời gian đều ngưng mắt trầm tư. Thỉnh thoảng cảm nhận được sự mềm mại dán lại gần, ánh mắt rơi xuống mặt Diệp Gia mấy lần. Dư thị ở bên cạnh nói liên miên lải nhải dặn dò hắn, chú ý tới vẻ mặt này của hắn, trong mắt không khỏi có thêm chút kỳ lạ.

Khi bọn hắn đến điểm trụ sở đã qua buổi trưa, không ít binh sĩ được tuyển từ các thôn tới. Cổng doanh địa có mấy người mặc đồ binh linh bày bàn gỗ ngăn đón, trên bàn đặt danh thiếp rất dày, mỗi người đến đều phải đi viết tên. Tôn Ngọc Sơn chỉ có một bọc quần áo nhỏ, xe bò dừng lại. Hắn ta ôm bọc quần áo nhảy xuống trước. Đứng ở bên cạnh chờ đợi.

Chu Cảnh Sâm cũng không có nhiều đồ. Mấy ngày nay Dư thị may vội cho hắn vào món y phục bên trong, một bộ y phục mặc bên ngoài. Một bọc xà bông thơm tự chế đã khô và bản đồ hắn tự vẽ, ngoài ra không còn gì khác.

Hai người xuống xe nghe có người gọi, ôm bọc quần áo đi qua viết tên.

Dư thị đứng ở ngoài doanh địa nhìn hồi lâu, bọn họ không được vào, chỉ có thể ở bên ngoài nhìn. Đại doanh của trụ sở này nhìn rất chuyên nghiệp, trái tim căng thẳng không khỏi yên tâm hơn. Diệp Gia ở bên cạnh nhìn theo, phát hiện ở gan doanh địa này lại có đồng ruộng và bầy dê. Nói cách khác, binh lính trong trụ sở không chỉ phải đánh trận, nhàn rỗi còn phải làm nông nuôi dê.

Viết tên xong phải đi vào, người canh cổng theo thưởng lệ kiểm tra đồ đạc mà bọn hắn mang theo. Không có vật khả nghi thì phải đi vào chia doanh trưởng, phân phát quân bị. Diệp Gia không có gì muốn dặn dò, đều là Dư thị lôi kéo Chu Cảnh Sâm dặn dò một hồi.

Dặn dò xong, bọn họ không chậm trễ mà tiến vào. Trước khi đi vào, Chu Cảnh Sâm lại liếc mắt nhìn Diệp Gia.

Loading...