Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 44. Cục hộ tống Linh Môn (17)

Cập nhật lúc: 2024-09-01 16:36:18
Lượt xem: 71

A Hương vô cùng thích chiếc váy, cứ cầm trong tay vuốt ve mãi. Ướm thử lên người mấy cái. Chiếc váy đẹp quá!

 

Chiếc váy này của nàng ta! Châu báu trang sức cũng là của nàng ta!

 

Sau này nàng ta sẽ là chủ nhân của tòa cung điện này!

 

Dù biết rằng vàng bạc châu báu này đối với người chơi bọn họ là vô nghĩa, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng của trân bảo chói mắt như vậy, anh mập và chị Lưu suýt nữa cũng bị choáng váng.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, Ngô lão vội vàng quay đầu. Khi phát hiện ra là Hạ Lâm Âm, một chút kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông. Ông không ngờ Hạ Lâm Âm lại có thể sống sót tìm đến nơi này. Hơn nữa đứa trẻ tàn tật của trưởng thôn cũng không bị cô vứt bỏ.

 

Nhìn thấy Hạ Lâm Âm, chị Lưu mừng rỡ kêu lên: "Tiểu Âm! Em vẫn còn sống! Thật tốt quá!"

 

Sau khi Hạ Lâm Âm bị tụt lại phía sau, họ đều cho rằng cô lành ít dữ nhiều. Lại không ngờ rằng cô vẫn còn sống.

 

Mặc dù đã chứng kiến nhiều người chơi khác c.h.ế.t đi. Đối với sống c.h.ế.t của người khác từ lâu đã không còn cảm giác, nhưng khi thấy đồng đội còn sống vẫn là chuyện rất đáng vui mừng. 

 

“Vâng.” Hạ Lâm Âm gật đầu, không nói gì nữa.

 

Cô biết rằng mình và chị Lưu, những người khác không thân không quen. Cô không thể mong đợi họ chờ cô bất kể nguy hiểm. Đây cũng là lí do trong trò chơi trước đó khi cô không lái xe đi đã khiến người mặt sẹo vô cùng kinh ngạc. Có thể một ngày nào đó, cô cũng sẽ trở thành người giống như họ.

 

Trên cùng của bậc thang trong cung điện có đặt một quan tài khắc hoa văn hình rồng. Cùng với tiếng "ầm ầm", nắp quan tài chầm chậm được đẩy ra. Một bàn tay khô khốc đeo chiếc nhẫn bằng đá quý vươn ra từ quan tài.

Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé

 

Võ Hầu vương mặc y phục đen, đầu đội vương miện trong quan tài đi ra. Mặt mũi ông ta dù khô héo như cái xác khô nhưng vẫn phát ra khí chất của bậc vương giả. Một đôi mắt sắc bén khiến người khác không dám nhìn thẳng. 

 

“Bà mối Lý, việc bản vương sai ngươi làm như thế nào rồi?” Một giọng nói khàn khàn uy nghiêm vang lên trong đại sảnh.

 

Bà mối Lý vội vàng quỳ xuống nói: "Khởi bẩm Hầu vương, sau khi nhận được mệnh lệnh của ngài, thảo dân không dám chậm trễ. Vương phi đã tìm được. Cho dù là dung mạo, phẩm hạnh hay bát tự đều phù hợp. Đây là thảo dân ngàn chọn vạn chọn với tìm được.” 

 

“Dân nữ A Hương tham kiến Hầu vương!” A Hương quỳ xuống hành lễ, giọng nói đúng mực. 

 

“Ồ?” Bàn tay khô khốc của Võ Hầu vương dùng sức nắm cằm của A Hương, nâng mặt nàng ta lên.  

 

Đối diện với khuôn mặt khô quắt cùng đôi mắt uy nghiêm của Võ Hầu vương, A Hương không hề hoảng loạn, sợ hãi mà lộ ra vẻ ngại ngùng. Ánh mắt dịu dàng đong đưa tuỳ ý để Võ Hầu đánh giá mình. 

 

Võ Hầu nhìn A Hương một lúc rồi đột nhiên phá lên cười: "Tốt! Tốt! Bản vương rất vừa lòng với nữ nhân này!”

 

Võ Hầu Vương dùng sức ôm A Hương từ dưới đất lên kéo vào lòng. A Hương tựa vào lồng n.g.ự.c Hầu Vương, nũng nịu gọi một tiếng: “Hầu vương~” 

 

"Bà mối Lý, ngươi làm tốt lắm. Ngươi nói bản vương nên ban thưởng gì cho ngươi cái gì mới được đây?” 

 

Nghe được lời nói của Vũ Hầu vương, bà mối họ Lý vui mừng khôn xiết: “Cảm tạ khen ngợi của Hầu vương. Vì ngài làm việc là vinh hạnh của thảo dân.”

 

"Hiếm khi bà mối Lý có nhận thức như vậy."

 

Giọng nói của Võ Hầu vương không lộ vui buồn. Đột nhiên biến năm ngón tay thành móng vuốt hút lấy bà mối Lý, há mồm ra, dùng hai hàm răng sắc nhọn đ.â.m vào cổ bà ta.

 

Một hơi hút khô bà mối Lý. Cơ thể ông ta phồng lên như bong bóng đầy hơi. Mũ miện và y phục trống rỗng bị cơ thể căng phồng đẩy lên. khuôn mặt cứng rắn, lông mày như bút vẽ, tướng mạo cực kì hung ác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/44-cuc-ho-tong-linh-mon-17.html.]

 

Thi thể của bà mối Lý trợn tròn hai mắt như thể không tin được những chuyện xảy ra trước khi chết. Võ Hầu vương không ban thưởng cho bà như bà đã tưởng mà còn g.i.ế.c c.h.ế.t bà. 

 

Người chơi cũng hoảng sợ trước biến cố bất thình lình này, khi họ phản ứng lại thì bà mối Lý đã bị Võ Hầu vương hút thành xác khô.

 

Võ Hầu vương nhìn về phía nhóm Hạ Lâm Âm: "Các người làm tốt lắm, không thèm muốn bảo vật của ta. Hôm nay là ngày đại hỉ của bản vương. Bản vương tha cho các ngươi một mạng, cho các ngươi tham gia hôn lễ của bản vương!"

 

Võ Hầu Vương nắm tay A Hương đi về phía ghế rồng, giọng nói mạnh mẽ vang lên khắp đại điện: "Người đâu! Bày tiệc!"

 

Hạ Lâm Âm nhìn t.h.i t.h.ể của bà mối Lý mà trong lòng hơi xót xa. Võ Hầu vương này không những tàn bạo mà còn thêm vị Vương phi vừa độc ác vừa nhỏ mọn. Bà mối Lý vất vả tìm tân nương cho ông ta. Kết quả chỉ bởi vì nhìn vàng bạc châu báu vài lần mà rơi vào tình cảnh như vậy. Người bình thường chưa chắc đã không bị vàng bạc tài bảo mê hoặc. Họ bởi vì biết mình không thể mang đi được nên mới không lỗ mãng như vậy. 

 

Thân thể của bà mối Lý biến mất tại chỗ. Cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi. Theo tiếng đàn sáo, một nhóm cung nữ trong đại điện mặc váy mỏng manh đang nhảy múa, dáng điệu mềm mại uyển chuyển.

 

Hai bên sảnh lớn cũng mang lên đệm và bàn thấp, trên bàn thấp có rượu ngon và thức ăn.

 

Tiếng cười như chuông bạc của A Hương từ trên cao truyền đến, Hạ Lâm Âm nhìn về Võ Hầu vương râu quai nón và A Hương quyết rũ mê người ngồi trên ghế rồng không khác gì Trụ vương và Tô Đát Kỷ đang tồn tại.

 

Biết Tiểu Ly là đệ ruột của A Hương nên cô và cậu được sắp xếp ngồi gần ngai vàng hơn một chút nhưng cũng cách Võ Hầu vương đến 108m.

 

Chị Lưu, anh mập và Ngô lão quỳ ngồi ở vị trí đối diện nhưng thấp hơn. Trên bàn bày đầy rượu và đồ ngon trên bàn nhưng không ai động đũa.

 

Trong lòng bàn tay đột nhiên thấy đau đớn, Hạ Lâm Âm nhanh chóng mở lòng bàn tay ra nhìn.

 

"Người chơi thân mến, tuy rằng đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng hàng bị tổn hại làm sai lệch nhiệm vụ, cho nên không phải là người hộ tống đủ tư cách. Nhưng đừng lo lắng, còn có cơ hội, nhiệm vụ phụ đã được mở ra."

 

"Nhiệm vụ của người chơi: Giết c.h.ế.t con trai Tiểu Ly của trưởng thôn."

 

Dòng chữ trên tay của cô dần biến mất. Thân thể cô không tự chủ được mà run rẩy.  

 

Không đâu?

 

Làm sao có thể như vậy?

 

Nhiệm vụ của người chơi tại sao lại là g.i.ế.c Tiểu Ly?

 

Rốt cuộc là vì sao?!

 

Cô đã hiểu những lời trước đó. Nữ cương thi nghìn năm bị bọn họ làm hư hỏng. Cuối cùng, A Hương trở thành Vương phi. Mặc dù nhiệm vụ không thất bại nhưng nó đã lệch khỏi thiết lập ban đầu của trò chơi, vì vậy trò chơi giao cho họ nhiệm vụ khác. Nhưng tại sao nhiệm vụ lại là g.i.ế.c Tiểu Ly?

 

Tại sao lại muốn bọn họ g.i.ế.c Tiểu Ly!

 

“Tỷ, tỷ đang nhìn gì vậy?” Tiểu Ly quay đầu lại nhìn cô.

 

"Không, không có gì..." Hạ Lâm Âm nắm chặt hai tay thành nắm đ.ấ.m đặt lên đầu gối. Nhất thời, lòng bàn tay cô đã đầy mồ hôi.

 

Cô ngước mắt lên liếc nhìn chị Lưu và những người khác. Khi chị Lưu bắt gặp ánh mắt của cô đã nháy mắt ra hiệu.

 

Hạ Lâm Âm vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt không dám ngẩng đầu.

Loading...