Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 21. Phòng nhỏ trong rừng (4)

Cập nhật lúc: 2024-08-07 16:43:44
Lượt xem: 123

Hơn nữa trò chơi này lại thiết trí bẫy rập giống trò chơi trước.

 

Không cẩn thận sẽ bị hố chết.

 

Thấy Bạch Tuyết Nhi do dự đứng trước cái hòm đặt ngón tay, Hạ Lâm Âm nhắc nhở đối phương một câu: “Ngón tay, cục sạc, cầu kim loại vô dụng.”

 

Nếu ban nãy cô không quan sát nhiều chút, xuất phát từ việc sợ quỷ trong trò chơi trước, nói không chừng cô cũng sẽ chọn ngón tay.

 

Hơn nữa, quỷ ăn thịt người lần này chắc chắn lợi hại hơn quỷ trên xe buýt nhiều, quỷ trên xe buýt chỉ có thể bám vào búp bê gốm sứ để đả thương người, mà quỷ ăn thịt người có bộ mặt dữ tợn trong hòm hẳn có thể trực tiếp g.i.ế.c người luôn.

 

Thứ vô hình luôn khiến người khác sợ hãi hơn thứ hữu hình.

 

Mà sự thật là ba cái hòm đựng quỷ ăn thịt người, nữ phù thủy và thủ lĩnh địa ngục không thể tới thang máy, chọn ngón tay sẽ lãng phí một cơ hội.

 

Vật dụng của cự mãng đã bị người chơi khác lấy đi, còn thừa lại búp bê rơm, thánh giá bạc, cục sạc, hộp nhạc và sổ nhật ký có thể lựa chọn.

 

Thời gian gấp rút, không có thời gian để họ chậm rãi tự hỏi, tầm mắt Hạ Lâm Âm quét một vòng qua những chiếc hòm, cầm mặt dây thánh giá bạc lên.

 

Người sói là quái vật thứ tư ra ngoài, người sói ở chính giữa cái hòm kia thân hình cao lớn, nhìn cơ đùi phát triển thôi cũng biết tốc độ của người sói chắc chắn vô cùng nhanh!

 

Hơn nữa khứu giác người sói ắt hẳn nhanh nhẹn cực kỳ, một khi bị người sói bắt được, thân thể nhỏ nhắn của cô chỉ có kết cục bị xé thành thịt vụn dưới móng vuốt sắc bén của người sói.

 

Chọn cái này đi! Mỗi người chơi chỉ có thể lấy đi một thứ, đến lúc đó xem vận may của từng người.

 

Người đàn ông chọn hộp nhạc, làm bạn với bé gái múa ba lê không mặt.

 

Hạ Lâm Âm và người đàn ông nhanh chóng chọn xong đồ, Bạch Tuyết Nhi còn đang rối rắm câu Hạ Lâm Âm vừa nói, hoài nghi hỏi: “Hạ Lâm Âm, vì sao ngón tay vô dụng? Ý cô là sao?”

 

Nhưng thấy Hạ Lâm Âm và người đàn ông đều chọn xong đồ chuẩn bị rời đi, Bạch Tuyết Nhi nóng nảy: “Này! Hai người chờ tôi!”

 

Vốn cho rằng Hạ Lâm Âm cũng muốn ngón tay nên cố ý nói vậy, nhưng thấy Hạ Lâm Âm cầm thứ khác, Bạch Tuyết Nhi quyết định vẫn nên tin Hạ Lâm Âm một chút, dù sao ngón tay

máu chảy đầm đìa cô ta cũng không dám lấy lắm.

 

Bạch Tuyết Nhi cầm lấy sổ nhật ký rồi vội vàng đuổi theo, mấy con cương thi hành hạ đến c.h.ế.t trong phim để lại cho cô không ít bóng ma tâm lý, cô không muốn đối mặt thứ quỷ đó.

 

“Chúng ta không phải nên ra ngoài sao? Sao lại trở về?” Phương hướng không đúng, Bạch Tuyết Nhi thắc mắc hỏi.

 

Hạ Lâm Âm quay đầu nhìn cô: “Không còn kịp rồi.”

 

Có ý gì? Không còn kịp thì phải nên chạy ra ngoài chứ!

 

Tuy một bụng oán giận nhưng Bạch Tuyết Nhi cũng không dám rời khỏi Hạ Lâm Âm và người đàn ông mà ra ngoài một mình, đành phải liều mạng chạy theo sau họ.

 

Người đàn ông đi đến trước một cánh cửa inox màu ngân bạch, hắn móc ra chìa khóa từ trong túi và mở cửa.

 

Hạ Lâm Âm nhìn cánh cửa, hay lắm, cửa này rắn chắc hơn cửa sắt căn phòng nhốt lại các cô nhiều, độ dày cũng phải khoảng một lóng tay.

 

Cửa sắt phòng các cô rỉ sét loang lổ đặc biệt cũ kĩ, mà cánh cửa này sạch sẽ mới tinh giống như két sắt cao cấp.

 

Đây là một căn phòng thí nghiệm, từng hàng bình thủy tinh lạnh băng bày trên giá, trong bình có dịch formalin ngâm các loại khí quản, không khí tràn đầy mùi hôi gay mũi.

 

Chợt liếc thấy những tròng mắt, lỗ tai, tay cụt lơ lửng trong chất lỏng, Bạch Tuyết Nhi không kìm được hét lên, lại bị người đàn ông vô cảm nhìn lướt qua, cô ta lập tức bưng kín miệng mình.

Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé

 

Hạ Lâm Âm cũng bị ghê tởm kinh khủng, cô dời ánh mắt từ những khí quản bị ngâm tới mức trắng bệch sưng to, nhìn mặt đất, trên đất có một vết m.á.u dài.

 

Cô đi dọc theo vết máu, tìm được một thanh d.a.o phẫu thuật nhuốm m.á.u trên bàn thực nghiệm, vết m.á.u vẫn còn mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/21-phong-nho-trong-rung-4.html.]

 

Hạ Lâm Âm hít ngược một hơi khí lạnh, cô nhìn con mắt người đàn ông bị mảnh vải che đậy: “Anh…”

 

Người đàn ông giơ tay lau đi m.á.u chảy xuống từ hốc mắt, giọng điệu bình thản nói: “Chìa khóa ở sau đôi mắt tôi.”

 

Hạ Lâm Âm không nhịn được nhíu mày, cách để cô và Bạch Tuyết Nhi chạy ra phòng là c.h.é.m đứt tay mình, mà cách để người đàn ông chạy ra phòng là móc mắt, lấy được chìa khóa sau đôi mắt mới có thể mở cửa.

 

Mẹ nó! Trò chơi hố cha này quả thực quá tàn ác!

 

Đào mắt mình gì đó thật quá tàn nhẫn! 

 

Tuyệt đối tra tấn hơn đứt tay!

 

Thật hy vọng độc thủ sau màn làm ra trò chơi này lập tức nổ mạnh tại chỗ!

 

Người đàn ông vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt thẳng lông mày đang nhíu chặt của Hạ Lâm Âm, mỉm cười nói: “Không đau.”

 

Hạ Lâm Âm ngơ ngác, rồi sau đó mất tự nhiên né tránh tay người đàn ông, nghi vấn trong lòng cũng càng ngày càng nhiều: “Sau khi anh mở cửa vì sao không trực tiếp thoát ra?”

 

Người đàn ông mở cửa sau đó không trực tiếp thoát ra, mà lại tìm được phòng của cô và Bạch Tuyết Nhi, cứu các cô ra.

 

Trong trò chơi trước, người đàn ông cũng là hai ba lần ra tay cứu cô, vì sao hắn muốn làm vậy?

 

“Cô đến đây, tôi nói cho cô.” Người đàn ông nhẹ nhàng cười, nụ cười mê hoặc lòng người, cười đến nỗi trời đất đều mất đi sắc màu.

 

Hạ Lâm Âm căng thẳng nuốt nước miếng, để sát thân mình vào người đàn ông.

 

Người đàn ông cúi người, nhẹ giọng nói bên tai Hạ Lâm Âm: “Ly Lạc, tên của tôi.”

 

Âm thanh trầm thấp khàn khàn giống như ly rượu vang đỏ tinh khiết thơm lừng, khiến người ta không nhịn được say mê.

 

Lỗ tai Hạ Lâm Âm bị hơi thở người đàn ông thổi qua có hơi ngứa, cô không nhịn được giật giật, khiến Ly Lạc cười khẽ.

 

Sao trên đời lại có giọng nói dễ nghe như vậy, Hạ Lâm Âm thấy lỗ tai mình sắp mang thai luôn rồi, nhưng đối phương vẫn chưa trả lời vấn đề của cô.

 

Lúc Hạ Lâm Âm đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, một tiếng vang lớn truyền đến!

 

Bên ngoài có thứ gì đó đang đánh mạnh vào cửa phòng thực nghiệm, dưới sự kịch liệt va chạm kia, cửa phòng thí nghiệm nhô lên từng cục.

 

Chai lọ vại bình trên giá cũng bị tiếng va chạm mãnh mẽ ngoài cửa làm rung lay.

 

Có bình thủy tinh rơi xuống từ trên giá, rơi vỡ tan tác, khí quản và chất lỏng bên trong chảy đầy đất, mùi trong không khí càng gay mũi hơn.

 

Nhìn cánh cửa bị đ.â.m gập ghềnh bắt đầu biến dạng, Hạ Lâm Âm không nhịn được hỏi Ly Lạc: “Cánh cửa này sẽ không bị phá nát đó chứ?”

 

“Cưa điện đặt ở cạnh cửa phòng thí nghiệm, tác dụng để chứng minh cho tôi, cửa chỉ có thể mở bằng chìa khóa.”

 

Nghe Ly Lạc nói vậy, trái tim đang lơ lửng của Hạ Lâm Âm cũng buông xuống.

 

Sau mười mấy lần va chạm mãnh liệt, thứ ngoài cửa không tiếp tục đánh vào cửa nữa.

 

Chai lọ vại bình trên giá sắt cũng yên xuống, phòng thí nghiệm im lặng đến mức chỉ nghe được âm thanh thở dốc.

 

Một lát sau, Bạch Tuyết Nhi chậm rãi chui ra từ dưới bàn: “Đi… Đi rồi sao?”

 

Vừa rồi va chạm cửa hẳn là con cự mãng to bằng thúng nước, nghe thấy ngoài cửa không còn động tĩnh, Hạ Lâm Âm cũng cảm thấy cự mãng chắc đã đi rồi, nhưng Ly Lạc lại nâng tay, nói: “Nó vẫn ở đây.”

Loading...