Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không và Bạch Nguyệt Quang Tiên Giới - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-07 15:34:15
Lượt xem: 682

"Hệ thống, bây giờ điểm của ta có thể đổi được linh căn gì?"

 

"Ký chủ hiện đã có 3 vạn 7 nghìn điểm, có thể đổi được linh căn cực phẩm."

 

"Thế gian này có bao nhiêu người có linh căn cực phẩm?"

 

"Hiện tại chưa có ai có linh căn cực phẩm, linh căn nhất phẩm có mười người."

 

Ta hài lòng, lại gõ gõ vào chiếc nhẫn.

 

Ta hỏi Tống Phỉ: "Tống Phỉ, ngươi có linh căn gì?"

 

Tống Phỉ đáp có chút kỳ lạ: "Linh căn kim nhất phẩm, sao vậy?"

 

Ta gật đầu, sau đó nói với hệ thống: "Ta muốn linh căn kim cực phẩm."

 

Hệ thống: "Được rồi, ngươi xác định muốn thay đổi thể chất hiện tại thành linh căn kim cực phẩm chứ?"

 

Ta mỉm cười.

 

"Ta xác định."

 

Sau này, khi Tống Phỉ biết ta có linh căn kim cực phẩm, mắt hắn trừng lớn, chỉ vào ta "Ngươi, ngươi, ngươi" nửa ngày.

 

Ta ăn nho do Tống Phỉ rửa, rất bình thản nói: "Tống Phỉ, nhớ kỹ, đây gọi là 'mệnh ta do ta không do trời'."

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

"Còn nữa Tống Phỉ, ngươi phải gọi ta là chủ nhân."

 

"... Chủ nhân."

 

11.

 

Tống Phỉcó một nơi cư trú trong Vạn Yêu Lâm, nghe nói nó nằm trên linh mạch, rất thích hợp cho việc tu luyện. 

 

Ta vốn định coi đó là nơi an thân lập nghiệp, nhưng không ngờ có người đã chiếm trước.

 

Ta nhìn hai con yêu xà đã dọn dẹp rất tốt chỗ ở cũ của Tống Phỉ, những linh thảo trồng trong vườn sau đều là thượng phẩm. 

 

Ta hỏi Tống Phỉ: "Có người chiếm chỗ ở cũ của ngươi, ngươi có giận không?"

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)

Tống Phỉ: "Ta cớ gì phải giận, Tống mỗ rời khỏi Vạn Yêu Lâm rồi, chưa từng trở lại, ai ở cũng không liên quan đến ta."

 

Ta nhạt giọng nói: "Tống Phỉ, nên giận."

 

Nói xong, ta cầm kiếm đi về phía nơi ở cũ của kiếm ma, chỉ kiếm vào yêu xà, giọng đầy bi phẫn: 

 

"Ta là cố nhân của kiếm ma Tống Phỉ , là ai dám chiếm tổ yến, làm ô uế chỗ của hắn?!"

 

Tống Phỉ: …?

 

Ta đã là người duy nhất có linh căn kim cực phẩm trên thế gian, hai con yêu xà này không phải đối thủ , chẳng mấy chốc đã thành vong hồn dưới kiếm của ta. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-khong-va-bach-nguyet-quang-tien-gioi/chuong-6.html.]

 

Ta vừa khóc vừa lột sạch đồ của chúng, sau đó đốt hai cái xác đã bị cướp sạch, chôn thì quá mệt, Tống Phỉ giao cho ta nhiều bài tập quá.

 

Ta đi vòng quanh nhà một vòng, cảm thấy hài lòng, rồi ra vườn sau xem linh thảo, chỉ vào vài cây hỏi Tống Phỉ đó là gì, Tống Phỉ không đáp.

 

"Tống Phỉ ." Ta gõ nhẹ vào chiếc nhẫn.

Không có phản hồi.

 

"Tống Phỉ." Ta không gõ nữa, giọng trở nên trầm xuống.

 

Vẫn không có phản hồi.

 

Ta không bận tâm nữa, vào nhà xem có bao nhiêu thức ăn, nghĩ rằng tối nay cuối cùng có thể ngủ trên giường.

 

Khi ta nhóm lửa nấu cơm, Tống Phỉ cuối cùng cũng lên tiếng. 

 

"Ngươi... thật sự nghĩ rằng ta nên giận?"

 

"Ừ?" Ta đáp lại một cách qua loa, đang đút củi vào bếp.

 

 "Ngươi tại sao không thể giận?"

 

"… Không ngờ chủ nhân vì ta, lại làm đến mức này…" Giọng Tống Phể vừa bối rối vừa cảm động.

 

Ta cuối cùng hiểu ý của hắn, buông củi xuống, phủi tay.

 

 "Tống Phỉ , ngươi nghĩ ta vì ngươi mà g.i.ế.c hai con yêu đó sao?"

 

"Chủ nhân không phải nói như vậy sao?" Giọng Tống Phỉ bối rối.

 

Ta không nhịn được cười, sau đó bật cười lớn, cười mệt mỏi mới dừng lại.

 

"Nếu ta nói, ta chỉ vì ngôi nhà này, chỉ là muốn có cái danh tiếng tốt, mới nói là thay ngươi trả thù, Tống Phỉ sẽ nghĩ sao?"

 

"…Ngươi!" Tống Phỉ dường như tức giận, nếu lúc này hắn có thể hiện hình, chắc mặt hắn sẽ đỏ bừng.

 

 "Ngươi vì chuyện như vậy mà g.i.ế.c người?"

 

"Thì sao?" Giọng ta không quan tâm.

 

"Không phải ngươi cũng từng muốn cướp thân xác của ta sao? Chẳng lẽ ta không vô tội ư?"

 

"Bây giờ ta không còn nghĩ vậy nữa." 

 

Giọng Tống Phỉ trở nên lạnh lùng.

 

"Đó là vì ta cho ngươi lợi ích nhiều hơn." Ta chế nhạo.

 

"Thư Linh, ngươi làm thế này thì sao có dáng vẻ của một nữ nhân?" 

 

Hắn thậm chí không gọi kính ngữ nữa, mà gọi thẳng tên ta.

 

"Nữ nhân nên thế nào?" Giọng ta cũng lạnh lùng. 

Loading...