Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không và Bạch Nguyệt Quang Tiên Giới - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-07 15:31:40
Lượt xem: 549

Thế giới này rốt cuộc rộng lớn thế nào, phải tu luyện ra sao, ta hoàn toàn không biết.

 

Ta hỏi Tống Phỉ: "Năm xưa ngươi thường tu luyện ở đâu?"

 

Giọng Tống Phỉ đầy kiêu ngạo:

 

 "Chủ nhân muốn so với ta sao? Ta sinh ra đã có tiên cốt, chứa kim đan, từ đầu đã là chân tiên, chủ nhân hỏi ta tán tiên tu luyện thế nào, ta không biết."

 

Không tệ, tính tình tuy kiêu ngạo, nhưng đã biết gọi chủ nhân rồi.

 

Không biết đến khi nào hắn mới nhận ra, cách xưng hô này đã thành thâm căn cố đế, bất kể hắn nói gì hung dữ đều không có khí thế. 

 

Ta không để ý đến lời chế nhạo của hắn, chỉ hỏi lại lần nữa.

 

Tống Phể do dự một chút, rồi miễn cưỡng trả lời: "Vạn Yêu Lâm."

 

Ta ăn viên kẹo hồ lô cuối cùng, đứng dậy phủi bụi trên người. 

 

“Đi thôi, chúng ta đến Vạn Yêu Lâm."

 

"Chủ nhân, ngài càng ngày càng giống kẻ lang thang rồi đấy." 

 

Giọng Tống Phỉ đầy oán trách, như thể ta làm mất mặt hắn lắm.

 

7.

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Vạn Yêu Lâm nổi tiếng nhờ Tống Phỉ. 

 

Ban đầu nơi đó tên là Độ Mộc Hải, là một khu rừng cổ đại, đầy những yêu thú không tên.

 

Nghe nói ngay cả tiên nhân kỳ Hóa Thần cũng không dám tùy tiện xông vào. 

 

Sau đó, Tống Phỉ 12 tuổi bị sư phụ ném vào Độ Mộc Hải, bên cạnh chỉ có một thanh kiếm gãy để tự vệ. 

 

Tống Phỉ một mình một kiếm, trong 10 năm g.i.ế.c sạch yêu thú trong rừng. 

 

Người ta đồn rằng hắn đã g.i.ế.c tổng cộng 1 vạn con yêu thú, nên rừng mới được gọi là Vạn Yêu Lâm.

 

Ta hỏi Tống Phỉ: "Thật sự g.i.ế.c hết 1 vạn con yêu thú à?"

 

Tống Phỉ hừ lạnh: "Chủ nhân không tin?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-khong-va-bach-nguyet-quang-tien-gioi/chuong-4.html.]

 

Ta lắc đầu: "Chỉ là tính xem ngươi ở đó 10 năm, trung bình mỗi năm phải g.i.ế.c 1.000 con, mỗi ngày g.i.ế.c 3 con. Hơn nữa, trong 3 con này có thể có cả già yếu bệnh tật..."

 

Tống Phỉ không để ý đến ta.

 

Ta đưa tay gõ vào chiếc nhẫn.

 

Tống Phỉ tức giận: "Chủ nhân không tin vào sức mạnh của Tống mỗ?"

 

Ta nói: "Ta đang khen ngươi siêng năng."

 

Tống Phỉ : "Ngươi nói ai siêng năng?"

 

Ta: "Chỉ cần có công phu, chăm chỉ mài sắt thành kim..."

 

Tống Phỉ: "Ngươi nói ai là kim?!"

 

Ta: "..."

 

Ta không nói gì nữa, trước mắt là một con yêu thú hình chó cao bằng bốn người, toàn thân bao bọc trong lửa, hơi nóng ập đến khiến ta siết chặt thanh kiếm trong tay. 

 

Yêu thú ăn lửa, Hỏa Đấu.

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)

8.

 

Trong những tháng đầu ở Vạn Yêu Lâm, ta rất khổ sở. 

 

Mỗi ngày đều phải trốn tránh, hoàn toàn nhờ Tống Phỉ chỉ đạo mới miễn cưỡng đối phó được. 

 

Nếu không mang theo chút thương tích, ngày đó coi như chưa xong. 

 

Có lần thực sự bị dồn vào đường cùng, tiếng gầm rú của yêu thú ngày càng gần, cơ thể ta đã đạt đến giới hạn, liền ngất đi.

 

Đây là lúc thần thức của ta yếu nhất, Tống Phỉ nhân cơ hội chiếm lấy quyền kiểm soát cơ thể, trong khoảnh khắc, thanh kiếm ta mua bừa ngoài sạp hàng rong phát ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén như ánh trăng. 

 

Kiếm pháp của hắn đâu giống dăm ba chiêu thức trò mèo ba chân của ta, chỉ vài chiêu, yêu thú đã mất mạng, ta trong thức hải nhìn "chính mình" đại triển thần uy, nhưng lại không thể vui nổi.

 

Cho đến khi hắn tìm được chỗ an toàn, tự động trả lại quyền kiểm soát cơ thể cho ta.

 

...Ta thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng, nếu không phải hắn tự nguyện trả lại, cả đời này ta cũng không thể nhúc nhích được nổi đầu ngón tay.

Loading...