Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 91

Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:08:45
Lượt xem: 37

Đến nơi mua bán của xã, Phùng Như dẫn bọn họ đi gặp phó xã trưởng Trần Cương.

Vừa lúc trên tay Trần Cương có một đống giấy mua gạch ngói, có điều anh ta cũng là lấy mối cho người khác, bản than anh ta không thể bán toàn bộ, chỉ có thể xử trí một lượng nhỏ. Cho nên miệng anh ta không nhả ra, người trong xã cũng không biết, hôm nay Phùng Như cũng chỉ thử nhờ anh ta hỗ trợ một chút, ai biết lại có sẵn, như vậy hiển nhiên là tốt nhất.

Giấy này là hàng thật, không phải loại có tiếng không có miếng, cầm đi là có thể nhận hàng.

Tổng cộng có một ngàn khối gạch, hai trăm ngói bò, năm trăm ngói bản, gạch xanh một đồng tám, ngói bò bốn đồng, ngói bản ba đồng.

Chu Minh Dũ và Mạc Như thương lượng một chút.

Mạc Như cười nói: “Em cũng không hiểu, anh quyết định đi.”

Chu Minh Dũ nói: "Xã trưởng Trần, vậy chúng tôi mua hai trăm tấm ngói bò.”

Lúc này kiếm tiền khó khăn, tuy rằng gạo và mì rẻ nhưng lại không chịu nổi hàng công nghiệp đắt tiền, anh mang theo bốn đồng, trứng gà bán được hơn bốn đồng, cũng chỉ có thể mua hai trăm tấm ngói bò.

Đương nhiên, ngói này không thể trực tiếp cầm về, phải cầm tờ giấy đi đến lò gạch Cao Qua Trang cách đó hai mươi dặm.

Có điều như vậy hai người cũng đã rất thỏa mãn, tóm lại là đã mua được.

Trần Cương còn chỉ cho bọn họ vị trí của nhà máy lò gạch.

Phùng Như sợ hai người Mạc Như ngượng ngùng, lập tức cầm mấy quả trứng gà kia qua, bỏ tám quả vào chiếc mũ phó xã trưởng để trên bàn, cười nói: "Mời anh ăn trứng gà, hai quả này tôi cầm về.”

Trần Cương cười cười: "Đồng chí Tiểu Phùng này, thật sự là chuyện gì có lợi đều không thiếu phần, đây là thứ của đồng hương cô cho tôi.

Mạc Như và Chu Minh Dũ cầm tờ giấy đi ra ngoài.

Một lát sau, Phùng Như đi ra, cười nói: "Hai người cầm tờ giấy này đi đến lò gạch, cũng đừng thành thật quá như vậy, nhìn thấy mấy thứ hàng lỗi vỡ vụn kia thì không cần phiếu và giấy, hai người cứ nói, đến lúc đó nói không chừng còn có thể chở xe nhiều hơn.”

Mạc Như vội vàng cảm ơn: "Nếu không có ai chỉ điểm thì bọn tôi sẽ không biết phải làm thế nào, thật sự là có tiền cũng không mua được, cảm ơn đồng chí Phùng Như.”

Phùng Như kéo tay cô lắc lắc: "Tôi và cô vừa gặp đã quen.” Nói xong lại hỏi: "Cô học lớp bình dân học vụ đúng không?"

Lớp bình dân học vụ là lớp xóa mù chữ, được tổ chức trong thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-91.html.]

Mạc Như suy nghĩ mình nói chuyện không giống người ở đây, nhịn không được gật gật đầu.

Phùng Như cười nói: "Làm người phải nên đi học, không đi học chính là kẻ ngốc." Giống như chị dâu của cô ấy vậy.

Cô ấy lại hỏi Mạc Như còn muốn cái gì nữa.

Trong tay Mạc Như còn dư lại mấy hào, đến nơi mua bán của xã không tiêu hết thì sẽ cảm thấy ngứa tay, ha ha.

Cô tính toán các loại đồ dùng trong nhà, cảm thấy vẫn là mua đồ sắt có lời.

Kéo, lưỡi hái, cuốc, xẻng và các loại khác, trên thực tế, nhà nào cũng cần, loại dụng cụ nông nghiệp đồ sắt nhỏ này không tính là thống nhất mua bán, trước mắt vẫn chưa cần phiếu mua hàng và phiếu công nghiệp, bởi vì chúng được chế tạo bởi thợ rèn nông thôn. Chẳng qua, hiện tại thợ rèn cũng bị thu nạp, chịu sự chỉ huy và sắp xếp của tập thể, không thể tự mình tùy ý chế tạo nông cụ cho người ta, chỉ có thể dùng danh nghĩa đội sản xuất mới được.

Tuy nhiên sau này rất khó nói, có khi muốn mua một chút đồ đạc đều cần phiếu.

Cô đã mua một cái xẻng nhỏ để xúc cỏ, một cái xẻng thích hợp cho phụ nữ và trẻ em đi hái rau dại.

Trong nhát mắt, tám đồng sáu hào đều bị tiêu hết, cả người Mạc Như cảm thấy thoải mái.

Mà Chu Minh Dũ lại dùng hai đồng còn lại mua đường phèn cho Mạc Như ăn.

Lúc này đường không phải có thể mua tuỳ thích, đương nhiên phải cần phiếu, nhưng với hai đồng của anh Phùng Như lập tức gắp cho anh mấy khối.

Lần trước cũng là như vậy.

Tạm biệt Phùng Như và rời khỏi nơi mua bán của xã, hai người trước tiên đi về nhà, vừa lúc ăn cơm trưa.

Chu Minh Dũ báo cáo với Trương Thúy Hoa một chút, nhân tiện nói việc tự mình dùng toàn bộ số tiền mua ngói nóc để tu sửa trong nhà.

Ngói bên trên của gian phòng phía tây và phía đông bị vỡ, hiện tại bị mưa dột, một khi mưa dột rất dễ làm hỏng mái và xà nhà.

Bởi vì Hồng Lí Tử bỏ tiền ra mua những thứ nghiêm túc, Trương Thúy Hoa chẳng những không trách ngược lại còn vui vẻ, nhanh chóng bước vào phòng khoe khoang với ông Chu.

"Hồng Lí Tử nhà chúng ta bây giờ đã biết làm việc nghiêm chỉnh, ngay cả ngói nóc cũng có thể mua, ông xem các ông còn bảo thu xếp vài ngày nữa đi tìm Trương Căn Phát, chậc chậc."

Ông Chu: “…”

Tôi không hề nói sẽ tìm Trương Căn Phát, là tôi suy nghĩ chờ bận rộn gieo hạt mùa hè xong thì sẽ trực tiếp cầm tiền đi tìm giám đốc nhà máy, không phải mua không được, chỉ là không muốn chảy máu.

Loading...