Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 7.2- Giải pháp hiệu quả

Cập nhật lúc: 2024-07-28 09:26:02
Lượt xem: 80

Chu Minh Dũ lấy cái áo khoác của mình đưa cho cô —— thật ra áo khoác chính là áo ghi lê có lớp lót, “Đừng thấy trời nóng như vậy, sau khi cởi áo khoác ra thì vẫn còn lạnh đấy, em mang cái này ở bên trong, áo khoác ngắn bên ngoài bị hở cũng không sợ.” Anh giúp Mạc Như mặc vào, thoạt nhìn trông có chút buồn cười, nhưng mà chịu thôi, hết cách rồi.

Anh sờ sờ mặt Mạc Như, "Vợ của anh có vẻ đẹp trời ban, mang áo quần rách nát mà cũng thấy đẹp.”

Tuy rằng chính mình vừa mới xuyên không đến, không thể ăn một miếng liền trở nên mập mạp, nhưng nhìn thấy Mặc Như luôn được nuông chiều từ bé lại ăn mặc quần áo rách tung toé, ngay cả đôi giày cũng không có, anh có chút chua xót, thầm nghĩ nhất định phải nỗ lực phấn đấu.

Có chua xót hơn nữa cũng không thể để lộ ra ngoài, anh liền mở miệng trêu ghẹo: "Thật tiếc hơn hai trăm cây son của em.”

Mạc Như tức giận liếc mắt anh một cái, "Đoán chừng hiện tại chúng nó đến cái xác cũng không còn!” Cô cùng Chu Dũ xảy ra tai nạn xe, mẹ anh khẳng định sẽ giận chó đánh mèo lên cô, đương nhiên là sẽ ra tay từ cây son môi mà cô yêu thích nhất, cho nên chúng nó tuyệt đối khó thoát một kiếp. Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến ba mẹ mình, bọn họ nhất định sẽ vô cùng khổ sở, không khỏi có chút khó chịu.

Chu Minh Dũ thấy biểu cảm của cô chùng xuống, lập tức đưa tay để xuống phía dưới chăn, “Xem anh ảo thuật ra cho em này.”

Mạc Như: “Cái gì?” một tiếng lại bị Chu Minh Dũ che hai mắt nhét vào miệng hai hạt đậu, cô vừa nhai một miếng liền vui mừng nói: "Hạt đậu phộng!”

Chu Minh Dũ cười cười, lấy một túi hạt đậu phộng nhỏ đặt vào tay cô, "Mẹ cho em đấy, mẹ dặn em mỗi ngày ăn vài hạt.” Nói xong anh xoa xoa tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Mạc Như, nếu ông trời đã để cho hai chúng ta xuyên không, vậy thì khẳng định sẽ có sắp xếp khác, ba mẹ bọn họ nhất định cũng sẽ tốt thôi.”

Mạc Như gật gật đầu, "Ừ, em cũng tin là như vậy, chúng ta ở chỗ này sống tốt thì bọn họ cũng sẽ cảm nhận được.”

Chu Minh Dũ kéo cô vào trong lòng, ôm chặt.

Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói của Trương Cấu, "Ui da mẹ ơi, đau c.h.ế.t mất, Cậu Năm, Sỏa Ni, hai người có ở đó không?”

Hai người đang ôm nhau ở trong phòng lập tức tách ra, nhìn ra cửa sổ thấy Trương Cấu đang chống cái cuốc đứng ở ngoài sân.

Hai người đi ra ngoài, "Chị dâu ba, bị bị sao vậy?”

Trương Cấu lau mồ hôi, "Đừng có nhắc đến nữa, mệnh của chị thật là khổ mà, xui xẻo bị trật chân rồi.”

Mạc Như nhanh chóng chạy qua đỡ chị ta ngồi xuống gốc cây trước cửa.

Trương Cấu kêu lên ui da ui da, Mạc Như nghe thấy cũng có cảm giác rất đau, liền hỏi Chu Minh Dũ có cần đưa chị dâu ba đi khám hay không. Cô cũng không biết là bệnh viện hay là trung tâm y tế cho nên cứ thuận miệng nói như vậy.

Trương Cấu lập tức xua tay, "Khám cái gì mà khám, nghỉ ngơi một hai ngày là khỏe rồi.” Đi xem bệnh là phải có tiền, tìm mẹ chồng đòi tiền? Giết nàng đi!

Mạc Như liền nói cần đỡ chị ta vào trong phòng nằm nghỉ ngơi một chút hay không.

Trương Cấu lại mặt ủ mày ê nói: “Không được, một lát nữa chị còn phải đi làm việc, cứ như vậy mà nghỉ ngơi hết một ngày thì điểm công việc của cả ngày hôm nay coi như mất trắng, mẹ chồng sẽ mắng chị c.h.ế.t mất.” Chị ta lập tức liếc mắt nhìn Chu Minh Dũ một cái, sau đó cúi đầu xoa chân, vừa xoa vừa ui da.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-7-2-giai-phap-hieu-qua.html.]

Chu Minh Dũ vốn tính toán đưa Mạc Như đi làm quen một chút rồi bắt đầu làm việc, về chuyện dựng nhà dọn ra ở riêng khẳng định là phải từ từ mưu tính không thể gấp gáp, mà việc thu thập nguyên liệu thì Mạc Như có khả năng hơn so với anh.

Anh nói: "Chị dâu ba cứ tĩnh dưỡng cho tốt đi, cẩn thận bị thương động gân động cốt.” Khẳng định dưỡng không cần đến một trăm ngày, nhưng hai ba ngày thì vẫn là có thể. Hơn nữa chân của chị ta cũng không hề sưng lên, ước chừng cũng không có m.á.u bầm, nghỉ ngơi một hai ngày ở trong mắt Trương Thúy Hoa đều là ngoại lệ.

Tuy rằng Trương Cấu nói như vậy không tốt, mẹ cũng sẽ không đồng ý, nhưng thật ra lại ngồi im không nhúc nhích.

Chu Minh Dũ liền cầm cái cuốc thay chị ta làm việc.

Mạc Như đi đến gian nhà nhỏ phía Nam tìm một cái lưỡi hái, còn lấy thêm một cái sọt để đựng, dự định đi cắt sợi miên hòe cùng với bồ tử.

Chu Minh Dũ nói: “Em tự làm có được không?”

Mạc Như cười với anh, “Không vấn đề gì.”

Mạc Sỏa Ni trước kia cũng không phải chỉ biết ngốc nghếch cái gì cũng không làm, chẳng qua đầu óc không tỉnh táo cho lắm nên trong nhà không cho cô ấy làm việc.

Trương Cấu thấy cô lấy lưỡi hái đi ra ngoài thì hỏi cô làm gì, rồi lại nói: "Em đừng có nói chuyện với những người khác nha, mẹ dặn là không cho người khác biết em đã khỏe.”

Mạc Như: Không cho người khác biết mà chị còn kêu lớn tiếng như vậy.

“Em thấy bờ sông có mấy mét sợi miên hòe không ai cắt, em đi cắt một ít đem về bện một ít sọt để trong nhà.” Trong nhà còn có hai cái sọt bị hư, đốt đi thì tiếc mà đặt đó cũng không thể dùng, nói để khi nào rảnh rỗi lại bện, nhưng lúc này lại là lúc nhiều công việc đồng án bận rộn.

Cô cùng Chu Minh Dũ ra khỏi cửa, chia tay nhau ở bờ sông cạnh đống cỏ khô, trước khi đi Chu Minh Dũ dặn dò một phen không được xuống gần sông, chỉ được cắt trên bờ, phải chú ý an toàn, v.v, giống như là dặn dò một đứa con nít.

Mạc Như chịu không nổi nữa, "Ông chồng của tôi ơi, tôi đã biết rồi!”

Sau khi Chu Minh Dũ đi rồi, trước tiên cô thăm dò vị trí nơi này một chút. Nơi này không có bất luận cái gì có thể thu hoạch, rau dại cũng rất ít, có lẽ là do đất sỏi cằn cỗi. Cô có hỏi qua Chu Minh Dũ, trước kia nhà họ Chu ở nơi này, đến thời kỳ lập quốc mới dọn đi. Hiện giờ nơi này vẫn còn ba gian nhà cỏ vách bùn, đã bị sụp hơn phân nửa, hai đống cỏ khô trước nhà cũng là của gia đình bọn họ.

Cô cảm thấy vị trí này không tồi, phía Tây là sông, phía sau cũng có kênh rạch, phía Đông Nam là hướng dẫn đến vườn rau, khoảng cách với thôn cũng hơi xa, ở nơi này làm gì cũng tương đối bí mật. Hơn nữa cái sân còn rộng hơn hai lần vườn rau nhà bọn họ, đến lúc đó có thể chở đất ở nơi khác đến để gieo trồng rau củ.

Hiện tại muốn dựng mấy căn nhà để ở có chút không thực tế, thứ nhất là ngày mùa bận rộn không có nhân công, hơn nữa mấu chốt là vật liệu xây dựng như gỗ, gạch xây, gạch nung không đủ. Mục đích của cô chính là muốn dọn ra ngoài để hành động bí mật hơn, lại có thể chiếm giữ mảnh đất mình xem trọng, hơn nữa còn có cớ để tích góp vật liệu xây nhà một cách quang minh chính đại!

Trước tiên, bọn họ có thể dựng tạm một căn nhà tranh để ở, một căn nhà tranh giải quyết được ba vấn đề, thật tốt!

Sau khí thăm dò xong cô liền đi cắt sợi miên hòe cùng bồ tử, đại bộ phận thu vào trong không gian, giữ lại một ít bỏ vào giỏ đựng, cắt đến khi nào đau tay thì dừng lại. Cô còn đào được không ít thảo dược ở bờ sông, những loại có thể cầm m.á.u giống dương xỉ, tiên hạc thảo trị m.á.u đông, còn có cây ích mẫu trị đau bụng kinh, cùng với những loại cây tốt cho gân cốt, khớp xương, v.v.

Ngoại trừ thảo dược ra, nhánh cây liễu ở bờ sông cô cũng thu vào, những cành liễu này có dùng bện sọt cũng có thể phơi khô để nhóm lửa, coi như là đốn củi. Cô vừa thu vào vừa tự mỉa mai bản thân mình, người ta đạt được một cái không gian thì dùng nó để trồng linh dược dưỡng linh dược các thứ, cô thì hay rồi, cái thứ rách nát gì cũng đều coi là đồ tốt (T.T).

Mệt mỏi cô cũng không chịu nghỉ ngơi, đi từng bước chậm rãi coi như là đang tản bộ, để ý đến những cây rau dại cao cao kia. Rau dền gai thì giống như một bụi cây nhỏ, rau dại giống như cây tể thái thì thấp bé hơn nhiều, cây tể thái rất nhanh già, còn rau dền gai lại có ngắt lá cây theo từng đợt.

Loading...