Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 212

Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:57:52
Lượt xem: 21

Nghe anh nói như thế, Phó Trân không khỏi liếc nhìn anh một cái, thấy anh cao ráo, mặt mày sáng sủa, nụ cười tỏa nắng và ấm áp, không giống với những người dân quê khác. Anh không có bộ dạng ngu ngốc và sợ hãi rụt rè, nhất là khi anh nói chuyện nghe không tục. Anh không nói gì nhiều suốt chặng đường, nhưng mỗi một câu anh nói đều có ích, lại còn dễ nghe hơn những người có học nói chuyện.

Mạc Như cười nói: “Hóa ra là như vậy.”

Cửa hàng bách hóa ở huyện đương nhiên là có khí thế hơn ở dưới quê, mặt tiền cũng to gấp ba lần, nhưng không phải là nhà lầu, toàn bộ đều là nhà mái bằng rộng rãi.

Bọn họ đi theo Phó Trân vòng qua khu vực tiêu thụ đến phía sau khu làm việc, khu làm việc rất nhỏ nối liền với nhà kho, dọc đường mọi người đều quen biết cô ấy, còn chào hỏi cô ấy và không ai chặn đường bọn họ.

Còn một bên của khu làm việc liên thông với khu tiêu thụ, có thể đi thẳng qua. Mạc Như và Chu Minh Dũ không đi vào khu làm việc, để Phó Trân tự mình đi tìm người, bọn họ ở bên này nhìn, vừa có thể ngắm nhìn hàng hóa và nếu Phó Trân có gọi thì bọn họ cũng có thể nhìn thấy.

Đi đến khu vực bán hàng, Mạc Như ngước nhìn phát hiện bên trong rất rộng rãi, tổng cộng được chia làm ba khu vực: Ăn, mặc và dùng. Có một số khách đang xếp hàng không biết mua gì trước quầy hàng.

Ở đằng trước là một ít thức ăn, điểm tâm, kẹo, dầu muối tương giấm, tép khô, rong biển loại nào cũng có, chúng được đựng trong cái thùng lớn màu trắng.

Phía tây toàn bộ là quầy vải.

Đỏ vàng lam lục, màu thuần, vải hoa rất là bắt mắt, khiến người khác vừa nhìn là muốn mua ngay trong chớp mắt. Ngoài vải ra, còn có quần áo may sẵn, áo cộc, áo choàng, áo lót, giày, khẩu trang các loại.

Phía đông là các mặt hàng xa xỉ và nhu yếu phẩm hàng ngày như đồng hồ để bàn, máy thu thanh, kem trang điểm, dầu gội đầu, văn phòng phẩm…

Có thể rẽ đi vào phía đông, có một khu vực đặc biệt chuyên bán đầy đủ mọi thứ như vật dụng trong nhà, tủ quần áo, bàn ghế, giường ngủ… Nơi đây chính là khu vực nhà kho mà bọn họ đã đi qua.

Mặc dù hậu thế từng nhìn thấy vô số phẩm loại, nhưng lúc này Mạc Như vẫn cảm thấy thích thú giống như bà Lưu bước vào Đại Quan Viên.

Hầu hết những thứ ở đây đều chưa từng thấy ở nông thôn.

Nhìn những đôi ủng cao cổ, còn có giày da, giày vải đế bằng, giày bông cỡ lớn... đồng hồ treo tường, gương soi, hộp kẹo bằng thủy tinh, đèn dầu chạm trổ, bóng đèn, các loại điểm tâm, bát dĩa tinh xảo, phích nước nóng sắt... chế phẩm tráng men, nồi nhôm...dầu gội dầu, dầu thơm, kem trang điểm, xà bông thơm, xà phòng… thậm chì còn có nước hoa.

Mạc Như nhìn mà trong lòng râm ran, tiếc là trong túi không có tiền nên không mua nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-212.html.]

Cô nhìn một cặp lọ thủy tinh lớn có hoa văn, bên trong chứa chất đặc màu trắng, có mùi thơm thoang thoảng.

Kem trang điểm hàng rời à?

Cô tò mò định đến xem thử và mua một ít, gió địa phương rất mạnh vào mùa thu, lạnh và khô ráp vào mùa đông, nếu không xoa một thứ gì đó thì khuôn mặt của cô nhất định sẽ bị nứt nẻ.

Nào ngờ khi cô vừa mới tiến đến thì cô nhân viên bán hàng mặc áo ngắn tay kẻ sọc đỏ đã lập tức hét lên: “Không mua thì đừng có đụng vào.”

Mạc Như: Ôi dào! Cô chỉ là người bán hàng, mấy thứ đó cũng không phải của cô, cô nói cô đang làm gì thế?

Chu Minh Dũ thấy người bán hàng hung dữ với cô nên thấy không vui, chúng tôi đến mua đồ, xem chút thì đã làm sao?

Anh vừa định nói thì Mạc Như giữ c.h.ặ.t t.a.y anh, cười với anh và bảo anh đừng bận tâm. Người bán hàng đứng cả ngày cũng mệt rồi, chắc là cả ngày có nhiều người hỏi giá mà không mua nên đang rất phiền lòng, chúng ta những nhân sĩ xuyên không đừng tính toán với người địa phương.

Chu Minh Dũ kéo cô đi coi thứ khác: “Vợ, coi thứ nào được thì mình mua.”

“Vậy chẳng khác nào tiêu hết tiền, mẹ sẽ giận đó.” Mạc Như hiểu rằng chỉ mua những thứ trong nhà đang thiếu, những thứ không cần thiết thì không mua.

Chu Minh Dũ cười nói: “Sợ gì chứ, chẳng phải có anh đỡ cho em rồi. Hết tiền thì có thể kiếm, có cục cưng của em ở đây chúng ta không sợ.”

Anh cảm thấy kiếm tiền là để tiêu, dành dụm nhiều cũng vô ích, đâu biết ngày mai và chuyện ngoài ý muốn cái nào tới trước?

Huồng hồ cô cũng không chi tiêu bừa bãi, đều là mua những thứ gia đình cần dùng.

Nói thật, đến cửa hàng bách hóa với hàng hóa rực rỡ muôn màu, cho dù không có tiền cũng muốn mua chút gì đó, huống gì bọn họ đã sbán trứng gà kiếm được cũng không ít tiền.

Mạc Như thấy ngứa ngáy khó chịu.

Nghe Chu Minh Dũ nói mua mua mua, trong lòng cô thấy rất vui, tách ngón tay đếm: “Chúng tôi muốn mua vài bao kim, chỉ, cúc áo, dây thun, diêm quẹt...” Dầu lửa và vải chắc chắn phải mua, ngoài ra còn phải mua ít dây chun cột tóc và kẹp tóc.

Loading...