Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xin Đừng Trèo Cao - 06

Cập nhật lúc: 2024-08-13 23:24:39
Lượt xem: 561

Chu Tư Viễn hỏi tôi: 

"Chu phu nhân, em muốn tiếp tục xem kịch hay cùng tôi về nhà?"

“Không vội, anh hãy ở lại đây và xem một chút vở kịch cùng em.”

Đúng lúc này, có hai chiếc xe chạy tới. Một chiếc là Maybach màu đen thuần, chiếc còn lại là một chiếc taxi màu xanh lá cây có phần cũ kỹ.

“Đến rồi!” Lê Tụng lập tức kéo Lương Duyệt Nhi về phía chiếc Maybach.

Nhưng người bước xuống từ Maybach lại là tài xế của gia đình tôi. Anh ta hoàn toàn phớt lờ hai người đó, đi thẳng tới chỗ bố mẹ tôi.

“Thưa ông bà, mời lên xe.”

Anh ta không thèm nhìn Lê Tụng và Lương Duyệt Nhi, cứ như thể họ không tồn tại. Thật tình, tôi cũng thấy xấu hổ thay cho họ.

Mẹ chồng tôi chỉ tay về phía chiếc taxi và nói: “Lê Tụng, cha mẹ ruột của anh đang ở bên chiếc taxi kia.”

Từ chiếc taxi bước xuống là một cặp vợ chồng trung niên, ăn mặc giản dị, cả hai đều tóc bạc phơ, người hơi còng.

Đi cùng họ còn có một cậu bé gầy gò, có nét giống Lê Tụng. Ba người tiến thẳng đến chỗ Lê Tụng và Lương Duyệt Nhi.

“Con trai của ta! Bố mẹ nhớ con nhiều lắm...” 

Sau đó họ ôm chầm lấy anh ta, nước mắt lăn dài trên má.

“Chắc con cũng rất nhớ bố mẹ phải không? Sao chúng ta lại không phát hiện ra con bị trao nhầm nhỉ, lẽ ra phải phát hiện ra sớm hơn...”

Lê Tụng để họ ôm lấy, nhưng cơ thể anh ta cứng ngắc.

Lương Duyệt Nhi không tin vào mắt mình, hỏi: “Các người, các người thật sự là cha mẹ ruột của Lê Tụng sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xin-dung-treo-cao/06.html.]

Mẹ ruột của Lê Tụng liền kích động nắm lấy tay Lương Duyệt Nhi.

“Đúng vậy, con gái, con chính là bạn gái của con trai ta phải không?”

Lương Duyệt Nhi cười gượng: “Đúng vậy.”

Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱

Mẹ của Lê Tụng liền nhét vào tay Lương Duyệt Nhi một túi nilon màu đỏ, “Đây là...”

“Đây là trứng gà từ nhà ta, tự tay ta nuôi, coi như là quà gặp mặt cho con.”

“Cái gì? Trứng gà?” Lương Duyệt Nhi không thể tin nổi, “Không cần đâu cô ơi...”

“Ôi, cô đã mang đến cho con rồi thì con cứ nhận đi, sau này chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo đâu. Ta biết người thành phố không thường ăn trứng gà, nên ta mang đến đặc biệt cho các con.”

Dù rằng cảnh tượng này đáng ra nên cảm động, nhưng thực sự có chút buồn cười.

Tôi quay lại nhìn Chu Tư Viễn, thấy anh ấy có biểu hiện lạnh nhạt kỳ lạ, như thể hoàn toàn không quen biết ba người kia.

Khi anh ấy nhận ra tôi đang nhìn, ánh mắt anh dịu dàng hơn, nở một nụ cười nhẹ và hỏi: “Nhìn đủ chưa? Chúng ta nên về nhà thô.”

“Về nhà thôi, chuyện này nhìn nhiều cũng chẳng có gì tốt đẹp.”

Bố của Lê Tụng nói: “Anh về với bố mẹ ruột đi, đồ đạc của anh ở nhà chúng tôi đã đóng gói sẵn rồi, một thời gian nữa chúng tôi sẽ cho người gửi sang cho anh.”

Mẹ ruột của Lê Tụng thì tiếp tục nói chuyện với Lương Duyệt Nhi:

“Hai đứa định khi nào thì làm đám cưới? Một thời gian nữa ta sẽ trở lại để giúp các con lo liệu việc cưới xin.”

“Hiện tại còn chưa biết ạ,” Lương Duyệt Nhi nhẹ cau mày, “À, bác gái, nhà các bác ở đâu ạ?”

“Đương nhiên là ở quê nông thôn rồi con ạ.”

Giọng Lương Duyệt Nhi bỗng chùng xuống: “Nông thôn?”

Loading...