Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vượt rào - 4.2-5.1

Cập nhật lúc: 2024-08-20 14:40:21
Lượt xem: 405

"Ngươi đang đe dọa ta?" Ta nhướng mắt, lẳng lặng nhìn hắn. 

"Ta dù lớn tuổi hơn nàng, nhưng bây giờ mới phát hiện, tâm tư của nàng ta chưa bao giờ nhìn thấu." Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai ta. 

Gió trên bậc thang, thổi ta tỉnh táo lại, thấp giọng nói: "Có lẽ, ta cũng chưa bao giờ nhìn thấu ngươi, dù sao, ta chưa bao giờ nghĩ ngươi là người tham quyền cố vị, bội bạc vô nghĩa." 

Một câu nói, khiến hắn chậm rãi buông tay, trên mặt hắn lộ ra vẻ xấu hổ, "Chuyện hối hôn, là ta có lỗi với nàng..."

Sau đó hắn hỏi: "Nhưng còn nàng, nàng đối với ta, có từng có chút không nỡ và lưu luyến không?" 

Ta xoa xoa cổ tay, thản nhiên nói: "Ta không bao giờ lưu luyến người không xứng đáng, hôm nay làm ngươi khó xử, đó là nguyên nhân do chính tay ngươi gieo nên, ta tuyệt đối sẽ không có chút áy náy nào."

Hy vọng trong mắt hắn dần dần tan biến.

Nhưng ở góc rẽ, có một người đang chậm rãi bước ra, lên tiếng châm chọc: "Hay lắm."

 

Chương 5 

Anan

Ta nhìn theo tiếng nói, Gia Hòa từ góc rẽ đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm, đầy giận dữ và châm chọc. 

Mặt Bùi Ngôn Xuyên lộ ra vẻ xấu hổ, hình như muốn giải thích.

Ta lạnh nhạt lên tiếng từ phía sau: "Bùi tướng quân, ngươi nên đi rồi."

Đuổi Bùi Ngôn Xuyên đi, mũi nhọn của Gia Hòa tự nhiên là hướng về ta, nàng ta mở môi đỏ: "Nếu công chúa vẫn còn tình cảm với Bùi Ngôn Xuyên, ta hủy hôn ước này, nhường cho ngươi, cũng không sao." 

Chữ "nhường" này, thật là đáng suy ngẫm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/vuot-rao/4-2-5-1.html.]

Ta nhìn vẻ khiêu khích trong mắt Gia Hòa, cười nhẹ: "Ngươi nghĩ ta muốn tranh giành một nam nhân với ngươi?" 

Ánh mắt nàng ta đầy thù dịch, hình như hành động vừa rồi của Bùi Ngôn Xuyên và ta, khiến nàng ta rất tức giận.

Ta mỉm cười, thấp giọng nói: "Chỉ là một nam nhân, cũng xứng để ngươi và ta tranh giành?" 

Ánh mắt nàng ta đã thay đổi, vẻ thù dịch trong mắt dần dần tan biến, thay vào đó là vẻ dò xét. 

"Quận chúa đường đường của Lâm Hoài Vương phủ, ánh mắt chỉ giới hạn ở một nam nhân sao? Nếu như vậy, làm sao có thể phù hợp với thủ đoạn tàn nhẫn của ngươi, nếu Lâm Hoài Vương biết trưởng tử bị bệnh mất, nhị tử ngốc, tam tử tàn phế đều là do ngươi làm, hắn sẽ nghĩ như thế nào?"

Lời ta vừa dứt, sắc mặt nàng ta thay đổi, ánh mắt trầm xuống, mang theo vẻ nghiêm trọng, "Ngươi đang nói đùa gì vậy?"

"Nếu Lâm Hoài Vương biết được, nhất định sẽ không coi đây là trò đùa."

Trên mặt Gia Hòa lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi, đồng thời kèm theo vẻ hung ác.

"Ngươi đang nghĩ cách, loại bỏ ta sao?" Ta đối diện với ánh mắt nàng ta, mỉm cười nhẹ nhàng. 

Nàng ta đã thu lại vẻ kiêu ngạo, bất khả chiến bại ngày xưa, vẻ bồng bột nông cạn, không có chút tư duy chỉ là vỏ bọc của nàng ta, giờ đây trong mắt nàng ta lộ ra vài phần nghiêm túc, đôi mắt đen khó đoán, bộ dạng này, mới thật sự là nàng ta.

"Ta không hứng thú với chuyện riêng tư trong Lâm Hoài Vương phủ, cũng không có ý bàn luận xem ngươi có tàn nhẫn hay không, nhưng nếu ta muốn vạch trần ngươi, tại sao phải đợi đến hôm nay?" Ta vuốt vuốt tay áo, thản nhiên nói. 

Nàng ta nhíu mày, đã tiết lộ tâm trạng, sắc mặt không khỏi có chút nghiêm trọng.

"Ngươi chọn Bùi Ngôn Xuyên, cũng chỉ là lợi dụng mà thôi." Lời nói khẳng định của ta, khiến nàng ta quay sang, trong ánh mắt lại nhìn ta, thêm vài phần nghiêm túc và kiêng dè.

"Lợi dụng? Thật là nói bậy." Nàng ta vẫn cố chấp không chịu thừa nhận.

"Nam tử dù bị phế, nhưng nữ tử kế thừa tước vị chưa từng có, cho nên tác dụng của ngươi vẫn là liên hôn, nếu ngươi gả vào nhà cao cửa rộng, mọi thứ của Lâm Hoài Vương phủ sẽ không còn liên quan gì đến ngươi nữa, ngươi cũng không còn lý do gì để nhúng tay vào chuyện của Vương phủ. Nhưng ngươi chọn Bùi Ngôn Xuyên lại khác, hắn dù có công lao, nhưng không phải xuất thân từ gia tộc lớn, trong triều cũng không có cơ sở, cha mẹ đều đã mất, một mình bơ vơ, ngươi chọn hắn, hắn sẽ giống như con rể ở rể, dựa dẫm vào Vương phủ, mà ngươi vẫn có thể ở lại Vương phủ, nắm quyền hành của Lâm Hoài Vương phủ." 

Loading...