Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt
Thông báo
Website MonkeyD sẽ bảo trì nâng cấp hệ thống vào ngày mai 21/09/2024 bắt đầu từ 01:00 đến 01:30, trong thời gian bảo trì website sẽ tạm đóng và không thể truy cập. Quý độc giả vui lòng chờ trong ít phút để team tiến hành nâng cấp bảo trì hệ thống nhé ^^!

Vương Miện Công Chúa - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-09 09:33:28
Lượt xem: 541

"Cảm ơn Mạnh tiên sinh đã coi trọng và chiếu cố, ngày sau Phó Diễn nhất định sẽ hậu tạ."

 

Cha tôi thản nhiên nói: "Tôi không cần sự hậu tạ của cạu, chỉ cần đối xử tốt với Hi Hi là được."

 

"... Vâng."

 

Cha ta nhìn ta một cái: "Hi Hi xuống lầu nghỉ ngơi trước đi, cha nói chuyện với thằng nhóc họ Phó này một lát."

 

...

 

Ông ấy và Phó Diễn nói chuyện rất lâu.

 

Mãi đến khi Phó Diễn rời đi, ông ấy mới nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, nói:

 

"Thằng nhóc họ Phó kia quả thực có năng lực, cũng có tâm cơ, bản hợp đồng đó nó đã ký rồi, hôm nay cha hỏi gì nó cũng trả lời đâu ra đấy."

 

"Đáng tiếc, được ơn mà không biết báo đáp, thậm chí còn ghi hận trong lòng, thật sự là đạo đức suy đồi, bại hoại, nhân phẩm thấp kém."

 

Cha tôi thở dài một hơi, vỗ vỗ vai tôi, ánh mắt dần trở nên sắc bén, "Cũng may là có viên ngọc quý Cẩn Chi ở trước, sao con lại có thể nhìn trúng loại người như vậy chứ?"

 

Mạnh Cẩn Chi?

 

Tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn cha, vừa vặn bắt gặp ánh mắt tiếc nuối của ông ấy:

 

"Bao nhiêu năm nay, tâm ý của Cẩn Chi với con, cha và mẹ con đều nhìn thấy rõ."

 

"Trước kia phản đối con và thằng nhóc họ Phó kia ở bên nhau, không phải vì chênh lệch địa vị. Ngược lại, nếu là hậu bối có năng lực xuất chúng, lại khiêm tốn như Cẩn Chi, thì kém hơn một chút cũng không sao."

 

"Nhưng tên Phó Diễn này thật sự là được voi đòi tiên, lòng lang dạ sói..."

 

Cha tôi lẩm bẩm đi xuống lầu, tôi ngơ ngác đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới.

 

Bầu trời dần tối, Mạnh Cẩn Chi vẫn đang tỉ mỉ chăm sóc vườn hoa nhỏ của tôi.

 

Anan

Lúc nhỏ tôi đọc nhiều truyện cổ tích, rất ngưỡng mộ những nàng công chúa có vườn hoa riêng, liền bảo mẹ tôi cũng xây cho tôi một cái.

 

Đáng tiếc, phần lớn đều là những bông hoa cần được chăm sóc cẩn thận, tôi chơi chưa được mấy ngày liền chán, cuối cùng đều thành nhiệm vụ của Mạnh Cẩn Chi.

 

Công việc chăm sóc này, kéo dài suốt nhiều năm như vậy.

 

Lúc nhỏ tôi coi anh ấy như anh trai, sau này khi được chứng kiến thế giới bên ngoài, anh ấy lại luôn im lặng đứng sau lưng tôi, tôi liền dần dần quên mất sự tồn tại của anh ấy.

 

Nhưng tối nay cha tôi lại nói, tâm ý của anh ấy với tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/vuong-mien-cong-chua/chuong-10.html.]

Mạnh Cẩn Chi sẽ có tâm tư gì chứ?

 

Đối với tôi mà nói, đáp án này kỳ thật cũng không khó đoán.

 

Tôi men theo cầu thang chậm rãi đi xuống vườn hoa, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, trong đầu lại hiện lên vô số hình ảnh về Mạnh Cẩn Chi.

 

Trên mặt đất nằm một đóa hoa hồng đã hơi héo úa, bị cắt tỉa xuống.

 

"Mạnh Cẩn Chi."

 

Tôi nhặt lên, khẽ gọi hắn, "Hình như anh không vui."

 

Hắn thấp giọng đáp: "... Là vấn đề của riêng tôi."

 

"Là bởi vì vừa rồi tôi nói Phó Diễn là bạn trai của tôi trước mặt anh, có đúng không?"

 

Anh hơi nghiêng người sang một bên, không nhìn tôi nữa.

 

"Nhưng đó là kế hoạch mà chúng ta đã bàn bạc trước, chỉ là một phần của kế hoạch, tôi cũng sẽ không bị hắn lừa gạt nữa, tại sao anh vẫn cảm thấy không vui?"

 

Tôi nắm chặt đóa hoa hồng, đi tới trước mặt hắn, cưỡng ép xoay người hắn lại: "Mạnh Cẩn Chi, nhìn tôi."

 

"Nói chuyện mà không nhìn người khác, thật là bất lịch sự."

 

Dưới ánh trăng, hàng mi cụp xuống của hắn như cánh bướm, khẽ run lên trong lòng tôi.

 

Cách lớp áo phông mỏng manh, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh như dán vào lòng bàn tay tôi.

 

Anh gần như có chút luống cuống, muốn trốn tránh ánh mắt của tôi: "Xin lỗi, đại tiểu thư, nếu như khiến ngài cảm thấy bị mạo phạm..."

 

Lời còn chưa dứt.

 

Bởi vì tôi nắm lấy cổ áo anh, nhón chân lên, hôn lên môi anh.

 

Nụ hôn này vừa vội vàng vừa nồng nhiệt, trong lúc vội vàng, răng tôi va vào môi Mạnh Cẩn Chi, anh kêu lên một tiếng, nhưng mặt lại càng đỏ hơn.

 

"Ngốc quá, anh phải đáp lại em chứ."

 

Hắn cụp mắt, thở hổn hển: "Xin lỗi đại tiểu thư... Tôi chưa từng học qua."

 

"Vậy thì ôm chặt em, đừng để em ngã."

 

"Vâng."

 

...

Loading...