Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vườn Thú Lúc Hoàng Hôn - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-02 10:38:49
Lượt xem: 2,624

Tôi thành công rời khỏi vườn công.

Điểm đến tiếp theo là vườn voi.

Tôi cảm thấy kiệt sức.

Chẳng còn hứng thú chơi gì nữa.

Sư đệ nói: "Nói mệt rồi, để tôi vào thẳng vấn đề. Lần này mua hai tặng một."

Một cảm giác chẳng lành ập đến.

Mấy quy tắc c.h.ế.t tiệt này ngày càng nhiều.

【Haha… haha… haha… vẻ mặt của streamer buồn cười quá.】

【Tặng một tệ, tiếp sức cho streamer vượt qua thử thách.】

【Tôi thêm hai tệ.】

Mệt mỏi quá.

Ra ngoài tôi cũng làm thầy bói luôn, kiếm tiền nhanh.

Tôi chi thêm một nghìn tệ nữa.

Thiện Nguyên: "Người chăm sóc chỉ có một người thôi.

"Hai con đường đi ra, chọn đường phía Nam.

"Tôi tính sai một quẻ."

Tôi: "?"

Tôi không hiểu nổi nữa.

【Đau đầu quá, có phải sắp mọc não rồi không.】

【Gọi góp não online, rất gấp, tôi cũng không hiểu quy tắc nữa.】

Tôi nói: "Có thể trả lại tiền cho quẻ sai được không?"

Sư đệ: "Cái này thì không được đâu."

"Tôi sẽ ép buộc hoàn tiền qua dịch vụ khách hàng."

Sư đệ: "Quẻ bói là hàng ảo, một khi đã bán ra thì không hoàn tiền."

Tôi ăn vạ: "Nhà tôi có trẻ vị thành niên."

【Hoàn tiền trẻ vị thành niên là dùng kiểu này sao? Haha… hahaha…】

【Dùng ăn vạ đối phó với ăn vạ.】

Thiện Nguyên: "…"

Sư đệ nghiến răng nghiến lợi, "Được, trả lại cho cô."

Tôi nhìn tin nhắn trên điện thoại, 【Hoàn tiền thành công, sản phẩm: "Tôi đã tính sai một quẻ."】

Âm hiểm, quá âm hiểm.

Hóa ra quẻ này mới là quẻ sai.

Tôi đã chuyển lại tiền: 【 Tôi trả lại món quà đã tặng. 】

【Lương tâm, thật là có lương tâm.】

Tôi đặt mục tiêu rõ ràng, đi thẳng về phía con đường phía Nam.

Giữa đường, người chăm sóc xuất hiện.

Anh ta đeo chùm chìa khóa ở eo, cầm một nải chuối. Mặt xanh lè, không chút sinh khí:

"Con đường đó đang sửa, hãy đi về phía Đông."

Tôi không thèm để ý, tiếp tục bước về phía trước.

Miệng anh ta bắt đầu chảy máu, cổ họng phát ra tiếng ục ục, "Sao cô không nghe lời tôi! Tại sao!"

Bước chân tôi dừng lại.

Tôi quay lại, cúi đầu xin lỗi, "Xin lỗi, tôi nghe lời anh, sẽ nghe lời anh."

Anh ta hài lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/vuon-thu-luc-hoang-hon/chuong-4.html.]

Vừa hát vừa huýt sáo tiếp tục đi tuần.

【Nhóm nhút nhát được cộng điểm.】

【Đây không phải nhút nhát, mà là EQ cao.】

Bộ dạng chảy m.á.u của anh ta đáng sợ quá, tôi sợ anh ta g.i.ế.c tôi tại chỗ.

Trong vườn voi, cũng có một người chăm sóc.

Anh ta đang cho voi ăn.

Vừa cho ăn vừa hát, "Voi ơi voi ơi, cái mũi của bạn sao dài thế."

Giai điệu này quen tai quá.

Khi tôi đi qua, nó ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt trong veo:

"Chị gái, chị có thích ăn ớt chuông* không?"

Tôi lắc đầu, "Không thích."

Nó phấn khởi, "Tôi cũng không thích."

【Anh ta quen quá, haha… hahaha…】

【Tôi biết rồi, tôi biết cậu muốn nói ai.】

(*'Chị có thích ăn ớt chuông không?' là một câu trích từ anime nổi tiếng Shin-Cậu Bé Bút Chì, Shinthường sử dụng câu hỏi này như một cách để bắt chuyện với các chị gái. Thực tế, Shin rất ghét ăn ớt chuông, nhưng cậu hay hỏi người khác câu này như một cách để tìm hiểu xem họ có sở thích giống mình hay không. Đây cũng là một cách để cậu thử lòng đối phương và xem liệu họ có hợp gu với mình không.)

...

Tôi và nó trò chuyện một lúc lâu mà không để ý đến những con voi xung quanh.

Tôi nói: "Tôi phải đi rồi."

Nó phủi bụi trên lưng, nói sẽ tiễn tôi.

"Tôi muốn đi đường phía Nam."

Nó hơi khó xử, "Không được đâu, có người canh phía Nam."

Tôi nói: "Bảo anh ta đừng canh nữa."

"Nó hung dữ lắm, tôi không dám nói."

Chúng tôi nhìn nhau, không biết nói gì.

Tôi lại mở điện thoại.

"Đạo trưởng, anh có ý kiến gì không?"

Sư đệ lườm tôi, "Hoàn tiền rồi, tôi sẽ chặn cô."

Thiện Nguyên mím môi, "Nhìn giỏ hàng của tôi đi."

Tôi lướt một lúc.

Cuối cùng chọn một tấm bùa giá rẻ nhất.

Tôi thản nhiên đi về phía Nam.

Người chăm sóc đẫm máu: "Còn dám quay lại?"

Tôi giơ bùa ra:

"123, người gỗ!"

Anh ta đứng im.

Nhưng chỉ cần tôi di chuyển điện thoại.

Anh ta lại trừng mắt định lao vào tôi.

Tôi không còn cách nào khác, đành giơ cao điện thoại, bước lui từng bước ra khỏi cổng.

Khi đến cửa.

Tôi hạ điện thoại xuống.

Anh ta lại đuổi theo.

Tôi "bụp" một tiếng đóng cửa lại.

Do quán tính, anh ta bị kẹt vào lưới sắt, bắt đầu giãy giụa.

Tôi nói: "Bớt làm người khác sợ đi."

Loading...