Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VỌNG XUYÊN - CHƯƠNG 12

Cập nhật lúc: 2024-03-21 14:38:57
Lượt xem: 92

Hai ngày uể oải trôi qua trong phủ công chúa, ôm một tia hy vọng mong manh, ta đến chốn thâm cung để hỏi ý kiến mẫu hậu hiền lương thục đức của ta.

 

Mẫu hậu cúi đầu rơi lệ, vặn khăn tay, vừa cười vừa khóc, "Nguyên Nguyên, mẫu hậu chỉ mong con cả đời này yêu thương bản thân mình nhất, tình yêu chỉ nên nếm thử một chút thôi."

 

Đạo lý này hẳn là bà đã dùng nửa đời để thấu hiểu.

 

Ta cúi đầu vâng lời, lòng lại như tro tàn.

 

Ra khỏi hoàng cung, ta không muốn trở về phủ, Hạ Hằng Xuyên dìu ta đi dạo trong kinh thành.

 

Khi đi ngang qua Vọng Nguyệt Lâu, có người gọi ta, quay đầu nhìn lại, là Cơ Phàm. Hắn vẫn khoác lên mình bộ hồng y rực rỡ lóa mắt, tay cầm quạt xếp, đứng giữa dòng người, đẹp đến mức thoát tục.

 

Ta vẫy tay với hắn, "Phu quân, ngươi cũng đến rồi."

 

Hắn khựng lại, thu hồi nụ cười, bước từng bước đến trước mặt ta. "Lại cần đến ta sao?"

 

Ta cố gắng kéo khóe miệng, "Ngày mai là ngày lành tháng tốt, ta sẽ dùng kiệu tám người khiêng rước ngươi vào phủ."

 

Nói xong, ta ngẩng đầu nhìn Hạ Hằng Xuyên, khuôn mặt hắn chìm trong ánh sáng mặt trời, ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn. "Phò mã, chàng hãy rộng lượng một chút."

 

"Chỉ cần công chúa vui vẻ, thần thế nào cũng được." Hắn mỉm cười nhàn nhạt, giơ tay xoa đầu ta.

 

"Cơ Phàm, sau khi vào phủ công chúa, người phải bên ta không rời nửa bước, chỉ theo sau ta, dỗ ta vui vẻ. Nếu ngươi không làm được, vậy đừng lên kiệu, ngươi chỉ có một cơ hội để lựa chọn." Nói xong, ta lướt qua người hắn, không ngoảnh đầu lại mà đi.

 

Hạ Hằng Xuyên chậm hơn ta hai bước. Chạy theo sau.

 

"Uất ức không?" Ta nhẹ hỏi Hạ Hằng Xuyên.

 

"Uất ức, nhưng thần nguyện ý chịu đựng." Hắn đáp lời.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, ta còn chưa dậy, kiệu hoa đã đến.

 

Cơ Phàm khoác lên mình bộ y phục đỏ rực rỡ như lửa, đứng bên đầu giường ta. Vừa mở mắt, ta đã chạm mắt với hắn. Đôi mắt phượng của hắn ẩn chứa nét u buồn sâu thẳm, như có vô số lời oán trách muốn tuôn trào.

 

"Nàng coi thường ta đến vậy sao?"

 

Ta gượng dậy, nửa quỳ trên giường, vòng tay ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn. Sau một hồi, ta đỏ bừng mặt buông hắn ra, "Vừa lòng ngươi chưa?"

 

Hắn ôm lấy đầu ta, cắn nhẹ môi ta như trút giận. "Tiểu bảo bối, về khoản khiến người ta say mê, giờ đây nàng thực sự hậu sinh khả úy, vượt qua người sư phụ này rồi."

 

"Phu quân dạy dỗ tốt." Ta đẩy hắn ra, gọi thị nữ đến giúp ta thay y phục.

 

"Hiện giờ không có y phục của ta, nàng cũng ngủ được rồi sao?" Hắn lục tung giường ta, đột nhiên quay đầu lại, không giấu được vẻ thất vọng.

 

Ta im lặng không đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/vong-xuyen/chuong-12.html.]

 

Dựa dẫm không phải là một thói quen tốt, cần có đủ may mắn mới không bị phụ bạc.

 

Bản thân ta tự nhận không có phúc khí như vậy, dứt khoát cai nghiện, thà đau ngắn còn hơn đau dài.

 

Lúc ăn cơm, Hạ Hằng Xuyên trầm mặc, chỉ cúi đầu ăn cơm, cũng không gắp thức ăn, Cơ Phàm mân mê quạt xếp, một chén một chén uống rượu tiêu sầu.

 

Ta vô cớ nổi giận, ném đũa xuống, gầm lên: "Hai người các ngươi có thể đừng ủ rũ như vậy được không, cười cho ta xem. Ta cho các ngươi vào phủ, là muốn cuộc sống thêm náo nhiệt."

Hạ Hằng Xuyên và Cơ Phàm đều dừng lại, nhìn ta.

 

"Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi." Ta chỉ vào Cơ Phàm, "Ngươi vào phủ sau hắn, gọi hắn là ca ca."

Cơ Phàm kinh ngạc nhìn ta, lại nhìn Hạ Hằng Xuyên, "Hắc hắc, Hằng Xuyên ca ca... mong được chỉ giáo nhiều hơn."

 

Hắn nhõng nhẽo gọi vô cùng ngọt ngào.

 

Hạ Hằng Xuyên vội quay đầu đi, nhíu mày.

 

"Nàng vui rồi chứ?" Cơ Phàm mỉm cười rạng rỡ, gắp một miếng thịt nhét vào miệng ta.

 

Ta cố gắng nhai miếng thịt, nhưng hốc mắt vô cớ lại cay cay. Ta đây là đang làm gì vậy? Dựa vào việc họ đối tốt với ta mà giở tính trẻ con bắt nạt họ.

 

Hạ Hằng Xuyên thở dài, rút khăn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, "Mấy ngày nay không có tin tức xấu truyền đến, vậy là tin tốt, công chúa đừng lo lắng."

 

Hắn tưởng ta là vì không tìm được Vô Vọng nên mới kích động. Ta gạt tay hắn ra, "Dùng cơm, từ hôm nay trở đi, trong phủ có quy định mới, nam nhân mỗi bữa phải ăn hơn ba bát cơm."

 

"Ba bát cơm?" Cơ Phàm kinh hô.

 

"Ba chén cơm mà không ăn hết, thì sao lại gọi là nam nhân được." Ta nhướng chân mày, gầm lên với hắn.

 

Cơ Phàm còn muốn nói gì đó, ta vội vàng nặn ra nước mắt, ủy khuất nhìn hắn.

 

Hắn phất tay áo, cài quạt xếp vào thắt lưng, phẫn nộ cầm chén, húp cơm vội vã.

 

Từng ngày trôi qua, vòng eo ta dần đầy đặn, Cơ Phàm và Hạ Hằng Xuyên cũng theo đó mà mập mạp.

 

Cơ Phàm phát hiện ra mưu đồ nhỏ của ta, kéo Hạ Hằng Xuyên cùng nhau giảm cân. Hắn còn nói rằng sắc đẹp phai tàn tình yêu cũng phai nhạt, nếu họ không còn vóc dáng đẹp, ta sẽ thích nam nhân khác.

 

Mối quan hệ của họ khá tốt, thậm chí còn nảy sinh ảo giác họ dành tình cảm cho nhau.

 

Một hôm ta nghe Cơ Phàm hỏi Hạ Hằng Xuyên rằng, sau khi sinh con có thể gọi hắn là dưỡng phụ được không.

 

Hạ Hằng Xuyên nói nếu là con trai thì được, con gái thì không.

 

Cơ Phàm không chịu, nói con trai con gái đều phải gọi dưỡng phụ.

 

Hạ Hằng Xuyên nói Cơ Phàm không đủ trang nghiêm, sẽ làm hư con gái ta.

Loading...