Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vô tình ở nhà của Diêm Vương - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-02 14:19:43
Lượt xem: 137

 

5.

Anh ta đang ngồi dựa vào đầu giường còn tôi thì đang ngồi trong vòng tay anh ta.

 

Người đàn ông dáng người cao lớn, ngồi trong vòng tay anh ta cuối cùng tôi cũng cảm nhận được sự nhỏ nhắn của mình.

 

Tôi mạnh dạn ngả vào vòng tay anh ta, tựa đầu vào khuôn n.g.ự.c phẳng lặng săn chắc của anh ta.

 

Cùng nhua xem phim.

 

Phim hài hước tiếu thế mà người đàn ông một chút cũng không hề cử động.

 

Chỉ có duy nhất con ma trong phòng là tôi đây cứ “Haha, hahaha …”

 

Tôi cười khoái trá, cứ vừa cười vừa nép vào vòng tay của người đàn ông như một kẻ ngốc.

 

Tôi chả sợ, dù sao anh ta cũng không thể thấy tôi!

 

Bộ phim kết thúc thì người đàn ông cuối cùng cũng chịu đi ngủ.

 

Tôi hơi tò mò, anh ta làm nghề gì zị ta?

 

Sáng sớm mới đi ngủ thì mấy giờ mới đi làm?

 

Lẽ nào anh ta đang được nghỉ phép?

 

Thôi kệ đi, với tư cách chỉ là người ngoài cuộc tôi không nên rảnh rỗi sinh tò mò chuyện này.

 

Bình minh lên.

 

Mặc dù không có gà trống gáy, nhưng chiếc đồng hồ treo tường trên tường đã điểm sáu giờ sáng.

 

Rèm cửa trong nhà anh là loại dày 3 lớp, có khả năng che nắng đặc biệt tốt.

 

Mặt trời cực kỳ hại ma nên xem ra nhà này đối với tôi thật sự rất thích hợp.

 

Tôi hạnh phúc nép vào chăn bông của anh ta.

 

Cánh tay của người đàn ông duỗi thẳng tự nhiên về phía mép gối.

 

Tôi miễn cưỡng tựa vào cánh tay anh ta.

 

Có điều, tôi thường chỉ mặc đồ ngủ đi ngủ thôi, bộ đồ lót ép chặt tôi quá.

 

Tôi cởi nó ra, lặn trở lại vào chăn bông.

 

Người đàn ông đang nằm nghiêng và tôi cũng vậy.

 

Tôi ngước mắt lên, bắt gặp khuôn mặt tuấn tú của anh ta trong lòng liền như có điện giật.

 

Khó tránh khỏi … có chút ngại ngùng.

 

Nhưng mà nghĩ lại anh ta không thể nhìn thấy mình, tôi lại trở nên trắng trợn.

 

Tôi ngả vào vòng tay anh ta hít lấy hít để.

 

Tôi có thể cảm nhận được hơi thở trên người anh ta, có một mùi thơm nhẹ, kỳ lạ hơn nữa là, càng đến gần anh ta, tôi càng cảm thấy toàn thân thoải mái.

 

Nằm bên cạnh anh ta tôi có cảm giác như mình đang nằm trong nhà vệ sinh của người khác …

 

Ý là trường khí thích hợp cho ma ở ấy.

 

Giấc ngủ này, tôi ngủ ngon lạ thường.

 

Đến bốn giờ chiều, lúc người đàn ông thức dậy, tôi cũng thức dậy.

 

Anh ta thay quần áo của anh ta.

 

Tôi mặc quần áo của tôi.

 

Anh ta vào nhà vệ sinh không phải để đi tiểu mà để rửa mặt nên tôi lại vào theo.

 

Rửa mặt xong, anh ta đem bàn chải đánh răng ném vào thùng rác bên hông, mở ngăn tủ bên hông lấy ra một lượng lớn bàn chải đánh răng, cuối cùng chọn một cái màu đen dùng.

 

Tắm táp sạch sẽ xong anh ta cũng chịu đi ra ngoài.

 

Tôi nhìn vào đống bàn chải đánh răng khổng lồ liền lấy trộm một cái.

 

Tôi là ma mà.

 

Những thứ được sử dụng bởi ma thực tế không ảnh hưởng đến việc sử dụng lại của con người.

 

Không phải mấy thứ như thịt, bánh hấp với mấy loại thức ăn ngon được dâng lên ở lễ truy điệu người ta cúng xong còn ăn được sao?

 

Đương nhiên là do ma ăn của ma, người ăn của người rồi!

 

Kem đánh răng của anh ta thực sự rất thơm, còn có vị thanh mát nữa.

 

Tôi lấy chai sữa rửa mặt của anh ta, vắt ra một ít, theo động tác anh ta vừa làm, vẩy lên mặt, tạo bọt trong lòng bàn tay, trét lên mặt, xoa nhiều lần rồi rửa sạch bằng nước.

 

“Sảng khoái, sảng khoái quá đi, thật sự thoải mái mà!”

 

Đàn ông nấu ăn ở tầng một.

 

Trong phòng khách, chiếc TV treo tường đang bật, trên đó đang chiếu bộ phim truyền hình có tên ” Thần điêu đại hiệp” được viết ở góc trên bên trái.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/vo-tinh-o-nha-cua-diem-vuong/chuong-3.html.]

Có một chuyện, nói tới mới thấy kỳ.

 

Tôi rõ ràng là không còn trí nhớ lúc làm người vậy àm tôi vẫn biết đọc.

 

Tôi ngồi lên ghế sofa xem TV.

 

Phim chiếu xong thì người đàn ông đến, mở rèm cửa phòng khách.

 

Tôi vội vàng chạy vào phòng ăn trốn nắng.

 

Người đàn ông đặt món ăn lên bàn.

 

6.

Tôi là một hồn ma cô đơn, không có trí nhớ lại còn sinh ra trong nghèo khó, tôi thậm chí còn không biết món anh ta nấu tên gì.

 

Nói tóm lại là cũng có cá có thịt, có rau có canh, ba mặn một canh.

 

Anh ta mở nắp ra, tôi xem qua, có khá nhiều món.

 

Tôi không nghĩ anh ta có thể xơi sạch một mình.

 

Bàn ăn tròn trong phòng bếp là loại hai tầng, tầng trên là mặt kính tròn, đáy có hình tròn, dường như có thể xoay được.

 

Anh ta đặt hết mấy món ăn trước mặt rồi bắt đầu ăn.

 

Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bụng tôi liền cồn cào.

 

Vì tò mò, tôi vươn tay ra, ấn ấn nhẹ lên mặt trên, kéo kéo một chút.

 

Quả nhiên, có thể động.

 

Cử động nhẹ không làm người đàn ông giật mình, anh ta chỉ tiếp tục ăn.

 

Ăn xong, anh ta lấy một cái lồng trong suốt như kiểu lồng để che mấy món ăn còn dang dở.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào mấy món ăn trong cái lồng đó mà thèm muốn chết. Nhưng tôi không dám, tôi sợ sẽ kinh động đến người đàn ông.

 

Anh ta lên lầu, mất một lúc lâu mới xuống.

 

Quần áo da, tóc chải ngược trông soái muốn xỉu.

 

Bộ dáng thượng lưu, ngọc thụ lâm phong.

 

“Tính đi làm hả?” Tôi đi theo ra cửa, nhìn anh đi giày da, lấy chìa khóa xe trên tủ giày.

 

Anh ta mở cửa, đợi anh ta rời đi thật tôi liền nhanh chóng vẫy tay với anh ta “Cưa cưa tạm biệt, em chờ anh về ó nha ~”

 

Ngay cả khi anh ta không nhìn thấy được, mình cũng phải bày tỏ tấm lòng!

 

“Mình đúng thật là một cô nàng ma niềm nở mà!”

 

Là một tín đồ ăn uống, tôi vẫn không thể kìm lòng mà cướp đồ ăn của anh ta.

 

Khả năng nấu ăn của người đàn ông rất tuyệt, mấy món ăn còn ngon hơn tôi mong đợi!

 

Ăn tối xong tôi bật TV của anh ta lên.

 

Có điều tôi không dám chỉnh tùy ý.

 

Vạn nhất tôi đổi kênh mà không nhớ chỉnh lại, đến lúc người đàn ông về thấy điều bất thường thì biết làm sao?

 

May thay “Thần điêu đại hiệp” được chiếu trực tiếp, cứ hết tập này đến tập khác.

 

Tôi đã bị tình yêu của Tiểu Long Nữ và Dương Quá làm cho cảm động.

 

Bất tri bất giác trời đã tối.

 

Phim bắt đầu xen kẽ quảng cáo bán thuốc.

 

Tôi không thích xem mấy thứ này.

 

Tôi tắt TV, đứng dậy vươn vai.

 

Trong nhà này, không có thần cửa không có tổ tiên, chỉ có những bữa ăn ngon, giường lớn với anh đẹp trai và một chiếc TV lớn.

 

“Mình thật sự thích ngôi nhà này!”

 

Người đàn ông vẫn chưa trở lại.

 

Đến tám giờ tối tôi mới đi làm mà vẫn không thấy anh ta đâu.

 

Tính ra hèn gì sáng sớm anh ta mới đi ngủ.

 

“Làm việc với nghỉ ngơi kiểu này quá tệ, anh ta thế này là đang bán mạng đó trời!”

 

Làm người thật khó, làm ma…cũng khó.

 

Mặc dù tôi làm việc ở dương gian, nhưng tính ra lại là làm việc cho âm phủ.

 

Tôi là nhân viên của Ngân hàng Thiên Địa.

 

Người nhà ở dương gian mà muốn cúng cho ma quỷ, đốt tiền đốt bạc đồ thì phải thông qua Ngân hàng Thiên Địa chấp nhận trước, đặt mã hàng ứng với tên họ rồi mới chuyển tới tay người nhận được.

 

Mấy cái như tiền vàng thì được chuyển khoản trực tiếp, còn mấy cái như quần áo nè, ô tô nè, nhà cửa đồ á… bị đốt cháy xong thì phải đợi để được vận chuyển giao hàng..

 

Bưu cục m Thông Thông có nhiệm vụ vận chuyển những món đồ từ dương gian này xuống âm phủ, phân phối chúng cho những hồn ma.

 

Loading...