Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vô Tình Bao Nuôi Cậu Ấm Nhà Giàu - Chương 7-9

Cập nhật lúc: 2024-09-04 06:54:54
Lượt xem: 6,028

Đột nhiên muốn đi xem phim với Giang Dã, tôi lập tức nhắn tin cho anh ta: [Lớp anh ăn xong chưa?].

Như tâm linh tương thông, Giang Dã nhắn lại ngay.

[Sắp xong rồi, muốn về à?]

[Ừ!]

[Chờ anh, anh xuống lầu tìm em.]

Lúc tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, không biết Lâm Dịch từ đâu chui ra, mặt dày mày dạn chất vấn tôi.

"Trình Thi Ngữ, nghe nói cậu có bạn trai rồi à? Giang Dã lớp 28 à?"

"Tên trai bao đó có gì tốt chứ?"

"Tránh xa cậu ta ra!"

Bố của Lâm Dịch quen biết bố tôi, từ nhỏ chúng tôi đã học cùng trường. Cậu ta hình như có ý với tôi, thậm chí còn coi tôi như vật sở hữu của mình. Những người giàu có ở Hàng Châu đều quen biết nhau, Lâm Dịch đương nhiên nghĩ Giang Dã là kẻ ăn bám.

Tôi nghe xong lời cậu ta liền nổi giận, xả hết cơn tức.

"Việc của cậu à?"

"Cậu là cái thá gì của tôi?"

"Ruột thẳng ruột ngựa, cậu lấy đâu ra cái mặt mũi đó mà nói chuyện với tôi như vậy?!"

"Trai bao thì sao, trai bao còn hơn cậu là con cóc ghẻ, ai biết cậu ở trang nào trong 《Sơn Hải Kinh》!"

Tấn công ngoại hình là đòn chí mạng, Lâm Dịch nghiến chặt răng. Tôi hừ lạnh một tiếng, xách túi rời đi.

Lúc mở cửa, Giang Dã vừa vặn đứng ở cửa phòng, không nhìn ra biểu cảm gì, cũng không biết đến từ lúc nào, có nghe thấy hay không.

Tôi hơi chột dạ, kéo anh ta đi ra ngoài.

"Bên trong có người lên cơn, chúng ta đi xem phim."

Đúng là tam quan lệch lạc!

Uống nhiều nước ngọt quá.

Ra đến cửa, tôi đột nhiên đau bụng, sau đó vội nhét túi xách vào tay Giang Dã: "Không được rồi, em phải đi vệ sinh đã."

Phù...

Thoải mái...

Giải quyết xong nỗi buồn lớn trong đời, tôi đứng trước gương rửa tay.

Hứa Vi Vi hớt hải chạy vào từ bên ngoài.

"Trời ơi, cậu ở đây à?!"

"Mau ra ngoài đi, Lâm Dịch đánh nhau với bạn trai cậu rồi!"

Tôi sững sờ, chuyện gì vậy?

 

Chương 7

Sảnh lớn đầy người xem náo nhiệt. Tôi chen qua đám đông, nhìn thấy hai bóng người đang vật lộn với nhau.

Lâm Dịch từ nhỏ đã luyện taekwondo, đánh nhau rất dữ, vừa đánh vừa la hét: "Tao đánh c.h.ế.t mày, đồ trai bao."

"Trình Thi Ngữ bị mù mới thích mày."

Giang Dã cũng không chịu thua, trên mặt lộ vẻ hung dữ, lực tay dần mạnh hơn, nắm đ.ấ.m như mưa, đều giáng lên mặt Lâm Dịch.

Tôi sững người!

Đây vẫn là chú chim hoàng yến nhỏ của tôi, người mà chỉ cần chạm vào đã đỏ mặt hay sao?

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Tôi khẽ vẫy tay: "Hai người đừng đánh nhau nữa!"

Giang Dã nghe thấy giọng tôi, liền dừng động tác. Lâm Dịch nắm lấy cơ hội, cưỡi lên người Giang Dã, ghì anh ta xuống đất. Giang Dã không chú ý nên đã chịu thiệt.

Thô lỗ!

Thật sự quá thô lỗ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/vo-tinh-bao-nuoi-cau-am-nha-giau/chuong-7-9.html.]

Hình tượng Lâm Dịch trong lòng tôi lúc này chẳng khác nào Tôn Ngộ Không đại náo núi Ngũ Hành Sơn.

May mà bảo vệ kịp thời chạy đến kéo hai người ra.

Tôi xót xa nhìn vết thương trên sống mũi Giang Dã: "Có đau không?"

Giang Dã sợ tôi lo lắng nên cố tỏ ra mạnh mẽ: "Anh không sao."

Tôi nghe xong càng thêm đau lòng.

"Lâm Dịch, cậu bị thần kinh à?"

"Uống nhiều Não Bạch Kim nên lên cơn hả?"

"Rảnh rỗi thì đi tìm cái nhà máy nào đó mà đóng giày đi! Đừng ra ngoài làm hại người ta nữa!"

Tôi chưa bao giờ thua trong khoản mắng chửi người khác. Biểu cảm trên mặt Lâm Dịch lúc này thật sự muôn hình vạn trạng, đủ mọi sắc màu, bị tôi chọc tức bỏ đi luôn.

 

Chương 8

Xảy ra chuyện như vậy, cũng chẳng còn tâm trạng xem phim nữa.

Đến hiệu thuốc nhỏ ven đường mua cồn i-ốt và băng cá nhân. Tôi ngồi trên ghế dài trong công viên, sát trùng vết thương cho Giang Dã.

Vết thương trên sống mũi Giang Dã, càng nhìn càng thấy có chút phong trần.

Tôi khẽ ho hai tiếng.

"Sao lại đánh nhau?"

"Cậu ta nói xấu em."

Được rồi, tôi biết ngay là vậy mà.

Cái miệng của Lâm Dịch đúng là đáng đánh.

"Sau này đừng chấp mấy người đó, cậu ta bị bệnh đấy."

Tôi vừa nói vừa vặn nắp lọ cồn i-ốt. Ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn rơi trên môi Giang Dã.

Sao lại muốn hôn thế nhỉ?

Tôi nuốt nước bọt.

Giây tiếp theo, bàn tay Giang Dã nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy tôi, gương mặt tuấn tú dần phóng đại. Anh ta hôn lên khóe môi tôi, đôi môi mỏng hơi lạnh, hương vị ngọt ngào lan tỏa.

Mổ nhẹ vài cái, tôi còn chưa kịp thưởng thức, Giang Dã đã buông tôi ra.

Cả người anh ta đỏ ửng: "Xin lỗi, anh không nhịn được."

Vẻ mặt này đúng là giống một cô vợ nhỏ e thẹn.

Từng cử chỉ đều đang mời gọi tôi!

Chết tiệt!

Chị đây đúng là thích kiểu lạt mềm buộc chặt này!

Tôi nắm lấy cổ áo Giang Dã kéo anh ta lại gần, cắn lên môi anh ta. Giang Dã mở to mắt, sau đó ôm eo tôi, chiếm thế chủ động. Cơn sóng lạ trào dâng dần nhấn chìm lý trí. Tôi thậm chí còn quên mất mình đã về nhà bằng cách nào.

 

Chương 9

Chuyện của Lâm Dịch khiến tình cảm của tôi và Giang Dã nhanh chóng gia tăng tình cảm hơn.

Mọi chuyện thay đổi vào ngày hôm đó, không biết Lâm Dịch từ đâu biết được chuyện Giang Dã là bạn trai do tôi thuê, liền mách chuyện với bố mẹ tôi.

Bố mẹ mỗi tháng chỉ chuyển tiền vào thẻ cho tôi, chưa bao giờ quản chuyện bạn bè của tôi. Lần này không biết làm sao, lại phản ứng dữ dội về chuyện tôi bao nuôi bạn trai. Hình như là tưởng tôi đến câu lạc bộ Bạch Mã thuê trai bao... Nhà tôi như muốn nổ tung.

"Trình Thi Ngữ, con gan to ra rồi đúng không, lấy tiền nhà đi bao nuôi trai bao?!"

"Cánh còn chưa cứng, đã muốn bay rồi à?"

"Đến đại học còn chưa biết có thi đậu hay không, đã đi cho người khác tiền, mẹ thấy con bị điên rồi!"

"Chia tay ngay lập tức, con có biết xấu hổ hay không, cũng không nghĩ xem người khác sẽ nhìn con như thế nào?!"

Tôi hít hít mũi.

Thực ra số tiền tôi tiêu đều là tiền học bổng của tôi.

Loading...