Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 39: Trốn Tìm Ở Công Trường Chết Chóc (6)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-26 11:51:36
Lượt xem: 232

“Nữ, nữ, nữ, nữ, nữ…” 

Giả Dư Bảo chỉ vào vị trí của cửa sổ, “Có một người phụ nữ!” 

Đêm khuya đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ, cực kỳ dọa người. 

“Có đói không, có muốn ăn khuya không?” 

Cửa sổ nhỏ bị che khuất bởi một khuôn mặt tròn trịa, không biết có phải do ánh trăng hay không, khuôn mặt đó trông hơi xanh xao, khá đáng sợ; Nhưng trông người này rất thân thiện, khi nói chuyện còn nở nụ cười, làm giảm bớt cảm giác sợ hãi. 

Nhịp tim của Giả Dư Bảo hơi bình tĩnh lại, sau khi Lưu Tam Toàn đỡ ông ta dậy, hai người lùi lại vài bước, nhón chân nhìn ra ngoài vài lần. 

Đầu của người phụ nữ mập chặn gần hết cửa sổ, nhưng vẫn còn một số khe hở, chỉ thấy phía sau bà ta có một chiếc xe đẩy, trên đó đặt vài cái thùng inox, mùi thơm thoang thoảng. 

“Chẳng lẽ là người bán đồ ăn khuya gần đây?” 

Giả Dư Bảo lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều. Đối với một người chưa từng thấy ma quỷ, rất khó để liên tưởng những thứ đó với một người phụ nữ thân thiện, cười nói. Ông ta chỉ nghĩ người phụ nữ mập này là người bán đồ ăn khuya quanh công trường, vì nghe thấy tiếng động trong công trường nên vào xem.  <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Ông ta đã bỏ qua một điều, người bán đồ ăn khuya bình thường, làm sao có gan lớn như vậy, chạy đến một công trường hoang vắng nổi tiếng với nhiều tin đồn ma ám. 

Phong Nại và Ứng Nhược Kỳ chưa từng giải thích chi tiết cho họ về những điều này, khiến Giả Dư Bảo và Lưu Tam Toàn vẫn ở giai đoạn sơ khai về khả năng và sự đáng sợ của《 Mười vạn 》. 

“Ùng ục ——”

Nghe thấy mùi thức ăn, dạ dày của Giả Dư Bảo được đà kêu lên. 

Bị kéo vào câu chuyện này một cách vô lý, ông ta thậm chí còn chưa ăn tối, vừa rồi lại đi theo một người kỳ lạ trong công trường mấy vòng, đã mệt và đói từ lâu. 

Giả Dư Bảo hít vài hơi thật sâu, mùi thức ăn trong không khí vô cùng hấp dẫn, khẽ sờ túi, bên trong còn vài tờ tiền mặt. 

“Lão Giả, tôi thấy bà ta có chút kỳ quái.” 

Lưu Tam Toàn kéo áo Giả Dư Bảo, cảnh giác nhìn người phụ nữ đang cười. 

Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)

“Chỉ là một bà lão, chả nhẽ hai người đàn ông chúng ta không đánh lại được à?” 

Giả Dư Bảo cảm thấy Lưu Tam Toàn chẳng không giống đàn ông chút nào. Nếu không phải có vài chỗ cần dựa vào hắn, ông ta thật sự không muốn ở cùng người này. 

“Nếu sợ thì đừng ăn.” 

Tuy miệng nói vậy, Giả Dư Bảo vẫn cẩn thận hơn, ông ta không mở cửa, chỉ giao dịch với bà già kia qua ô cửa nhỏ. 

“Bà bán gì? Cho tôi một phần bất kỳ.” 

Nói rồi, lấy ra 100 tệ từ túi, ra hiệu cho người kia đưa đồ ăn qua ô cửa. 

“Gà hầm nấu, trứng xào cà chua, thơm lắm.” 

Người phụ nữ mập cười hì hì, ánh mắt từ từ lướt qua Giả Dư Bảo và Lưu Tam Toàn. 

“Nhìn gì mà nhìn, thèm đàn ông à!”

Giả Dư Bảo bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, hét lên một tiếng, cũng là để tự mình lấy can đảm.

Bà lão lại cười hề hề, sau đó quay người, mở nắp thùng giữ nhiệt bằng thép không gỉ, mùi thơm trong không khí lập tức càng nồng hơn.

Giả Dư Bảo nuốt nước bọt, nhận hộp cơm đã đóng gói từ tay bà ta.

“Ngon, mùi vị đúng là không tồi.”

Có lẽ thật sự đói, Giả Dư Bảo không ngớt lời khen ngợi hương vị của bữa ăn nhanh này.

Thịt gà mềm mịn, trứng xào cà chua vừa chín tới, là khẩu vị ăn mềm mà ông thích. Cà chua gần như đã được xào thành nước sốt, bao bọc lấy trứng, chua chua ngọt ngọt, cực kỳ kích thích vị giác, được rưới lên cơm, khiến người ta ăn ngon miệng.

Ông ta càng ăn càng đói, càng đói ăn càng nhanh.

“Ực ực.”

Lưu Tam Toàn nuốt nước bọt, hắn cũng đói rồi, nhưng bản thân vẫn cảm thấy cách xuất hiện của người phụ nữ này quá kỳ lạ, trong lòng vẫn còn e dè bà ta.

Giả Dư Bảo càng ăn càng nhanh, một hộp cơm gần như đã hết. Tiếng bụng kêu của Lưu Tam Toàn cũng ngày càng lớn, cảm giác đói cồn cào, nước bọt bắt đầu không kiểm soát được mà tiết ra.

Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn cũng mở lời.

“Cho tôi một phần.”

Bà lão kia cũng không đòi tiền, chỉ cười nhìn hắn, sau đó đưa cho hắn ta một hộp cơm đã đóng gói sẵn.

Thơm! Ngon!

Đầu óc chỉ truyền đạt hai cảm giác này.

Gà hầm nấm nấu rất nhừ, xương thịt đã tách rời, cắn một miếng, xương cũng mềm, ngấm đầy nước súp, còn cắn phải sụn mềm, kêu răng rắc giòn tan.

“Cho tôi thêm một phần nữa.”

Giả Dư Bảo ném hộp cơm rỗng sang một bên, lại đi về phía cửa sổ nhỏ, hỏi người phụ nữ thêm một hộp cơm nữa.

Bà ta vẫn cười tủm tỉm nhìn ông ta, sau đó quay người đi lấy cơm.

Lúc này, thức ăn trong tay Lưu Tam Toàn cũng đã ăn được một nửa.

Trên cổ hắn đeo một sợi dây chuyền, dây đeo là một sợi dây thừng bình thường, mặt dây có chút đặc biệt, là một miếng ngọc cổ, nền xanh trắng, ở giữa có điểm vài sợi tơ màu. Trông giống như một miếng ngọc cổ, trên mặt dây khắc một số chữ không rõ, vì niên đại cộng với chủ nhân thường xuyên chơi đùa để lại vết tích, những chữ đó đã không còn rõ ràng nữa.

Từ khi người phụ nữ kỳ lạ xuất hiện, mặt dây chuyền bắt đầu nóng lên.

“Rắc, rắc…”

Dọc theo rãnh máu, mặt dây chuyền nóng lên xuất hiện vết nứt, ánh sáng vốn tối tăm càng thêm mờ mịt, như bị hút hết sinh khí; Giây tiếp theo, hoàn toàn vỡ vụn, rơi xuống đất.

Nghe thấy tiếng động, Lưu Tam Toàn có chút cảnh giác, hấn nhìn xung quanh, miệng vẫn vô thức nhai.

Sao càng nhai càng thấy thối nhỉ?

“Ọe——”

Hắn ta không nhịn được, nhổ hết những thứ trong miệng ra, dạ dày cuộn lên, lại ọe thêm mấy lần nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-39-tron-tim-o-cong-truong-chet-choc-6.html.]

Lưu Tam Toàn đang thắc mắc, nghi ngờ có phải bà bán đồ ăn đêm này làm ăn gian dối, dùng một số nguyên liệu biến chất hay không, nhưng khi nhìn rõ những thứ mình vừa nôn ra, sợ đến mức mặt mày tái mét.

Thứ hắn vừa rồi nhai răng rắc giòn tan tưởng là sụn gà, lại giống như ngón tay người; Còn đống tơ vừa nôn ra, rõ ràng là tóc người…

Lưu Tam Toàn quay đầu nhìn hộp cơm trong tay.

Gà hầm nấm là một đống thịt người thối rữa, trứng xào cà chua mềm nhũn giống như là hỗn hợp nội tạng não, nước sốt cà chua chính là một số dịch mủ xanh vàng đục. Thứ cơm mà hắn ăn ngon lành với “trứng xào cà chua”, là một đống dòi bọ đang ngọ nguậy. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

“Ọe”

Lần này thật sự là nôn đến mật xanh mật vàng.

Lưu Tam Toàn ôm miệng co rúm lại lùi về phía sau, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt thật của người phụ nữ béo đó.

Lúc này, Giả Dư Bảo đang đầy mong đợi chờ đợi hộp cơm thứ hai.

Ông ta đưa tay ra cửa sổ nhỏ, chuẩn bị nhận hộp cơm, thì bị bàn tay béo của người phụ nữ nắm lấy cổ tay.

“Bà làm cái quái gì đấy?”

Giả Dư Bảo tức giận hét lên.

Trong lòng thầm mắng, con mụ già đói khát này, rốt cuộc là thiếu hơi trai đến mức nào chứ.

“Bắt được rồi.”

Bà lão mập lè lưỡi, l.i.ế.m l.i.ế.m góc tai.

Giả Dư Bảo trợn tròn mắt, đầu lưỡi người bình thường có thể l.i.ế.m được lỗ tai à?

Bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, hai chân ông ta mềm nhũn, cả người ngồi phịch bên cửa sổ nhỏ.

Cổ tay bị túm lấy càng lúc càng đau, Giả Dư Bảo cảm nhận được cơ thể của mình đang bị kéo ra ngoài. Hình thể của ông ta béo mập, mà cửa sổ trong khu tạm bợ này lại cực kỳ nhỏ hẹp.

Xé rách, nghiền ép……

Giả Dư Bảo cảm nhận được trong quá trình mình bị lôi kéo, da thịt bị xé rách ra, giống như là lũ gia cầm trong phòng bếp, hưởng thụ quá trình rút xương một lần.

Ông ta muốn gọi người đến cứu mình, cố gắng quay đầu lại, muốn nhìn ra sau, nhưng cơ thể đã lấp kín toàn bộ ô cửa nhỏ. Những gì ông ta có thể thấy chỉ là một bức tường và cơ thể bị tách rời của mình,  cùng với m.á.u nhuộm đỏ như thác nước.

Lưu Tam Toàn bịt miệng, trốn trong góc, cầu cho bản thân có thể co lại nhỏ hơn, nhỏ hơn nữa…

……

Cố Sở ngây người ở tầng 18 của tòa nhà số 17 được một lúc lâu, ngoài những con chuột và nhện thỉnh thoảng bò qua thì không phát hiện ra động tĩnh gì nữa.

Chẳng lẽ cô đoán sai rồi?

Cố Sở đi đến mép tầng, vị trí này, vừa vặn là nơi Mã Đại Quân rơi xuống.

Tầng thượng là một nơi quan sát tốt, nhưng vì từ trường đặc biệt của khu vực này, vào ban đêm, không chỉ có bóng đêm làm lớp ngụy trang tốt nhất, mà còn có rất nhiều sương mù, che phủ hoàn toàn tầng dưới.

Đứng ở vị trí này, Cố Sở hoàn toàn không biết dưới mặt đất đã xảy ra chuyện gì.

Một bước, hai bước, ba bước…

Lúc này cô đã rất gần mép của tòa nhà, chỉ cần cô bước thêm một bước nhỏ, hoặc có thứ gì đó đẩy nhẹ từ phía sau, cô sẽ rơi từ tầng 18 xuống.

Nếu không có gì bất ngờ thì hoàn toàn không có cơ hội sống sót.

Cố Sở đếm ngược trong lòng, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô di chuyển sang một bên, thứ phía sau không kịp dừng lại, rơi xuống dưới ánh mắt lạnh lùng của cô.

Gương mặt kia không thể quen hơn được nữa.

Tóc ngắn lộn xộn, khuôn mặt đầy dầu mỡ với nhiều râu ria, trông càng thêm nhếch nhác, sống mũi tẹt, đôi mắt nhỏ đầy ác ý.

Mã Đại Quân, người đàn ông cùng tên với tài xế xe tải trong câu chuyện đầu tiên cô trải qua, cha dượng của cô.

“Rầm——”

Cơ thể to lớn rơi xuống nền tầng trệt trong nháy mắt, vì ông ta rơi xuống làm tan lớp sương mù, trước khi sương mù tụ lại, thị lực hoàn hảo của Cố Sở có thể nhìn rõ cơ thể m.á.u me dưới mặt đất.

Người kia đang co giật, thần kinh chưa chết, vẫn có thể cảm nhận được đau đớn.

Thật thảm hại, xương trên người đều gãy nát, xương gãy đ.â.m vào da thịt và nội tạng, c.h.ế.t dần trong đau đớn vô tận…

Giống như cách ông ta c.h.ế.t trong đời thực, đúng là, đúng là——

Đúng là khiến người ta vui mừng!

Cố Sở mỉm cười, đồ chó《 Mười vạn 》hiếm khi làm được việc tốt, thỏa mãn nguyện vọng bấy lâu của cô. Bỗng nhiên cảm thấy không cần vội giải mã câu chuyện này nữa, cô có thể nhìn Mã Đại Quân c.h.ế.t trước mắt mình hết lần này đến lần khác mà không thấy chán.

“Cố Sở, là mày, là mày g.i.ế.c tao! Là mày đẩy tao xuống!”

Cơ thể như thịt nát của Mã Đại Quân bắt đầu tụ lại, nhìn người phụ nữ đứng trên đỉnh, đôi mắt đỏ như sắp nhỏ máu.

Sương mù đen xung quanh sôi trào, từ từ tụ lại trên người Mã Đại Quân.

Cố Sở có thể cảm nhận được ánh mắt đầy oán hận của Mã Đại Quân tập trung vào mình; Giây tiếp theo, Mã Đại Quân biến mất khỏi mặt đất, và sương mù vừa tan ra cũng dần tụ lại.

Vạn Tam trốn trong khu biệt thự, Ứng Nhược Kỳ may mắn thoát chết, Phong Nại vẫn đang khám phá trong công trường, và… Lưu Tam Toàn, đều nghe thấy tiếng hét đầy oán hận vừa rồi.

Người nào đang nói vậy? 

Cố Sở? 

……

Trời đã sáng, đêm đầu tiên đã qua. 

Cố Sở không thể chờ đợi Mã Đại Quân xuất hiện lần nữa, cô từ trên lầu xuống và đến điểm hẹn đã định.

Ứng Nhược Kỳ và Phong Nại đã đến trước, khi thấy Cố Sở, ánh mắt của hai người lóe lên một chút nghi ngờ và e dè. 

Cố Sở nhận ra câu nói của Mã Đại Quân đã gây ra một số ảnh hưởng, đây cũng là một trong những cách mà《 Mười vạn 》phân hóa độc giả?

-------------

Amireux: Làm xong chương này tự nhiên thấy hết hứng ăn cơm trưa. ಥ⁠‿⁠ಥ

Loading...