Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 160: Cổ Mộ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-18 19:00:32
Lượt xem: 134

Cố Sở mang theo tâm trạng nặng nề trở về căn nhà thuê. Trên đường, cô dừng lại trước một cửa hàng tạp hóa nhỏ. 

Những ngày này, cô không còn bận tâm đến lão cương thi kia nữa, không biết liệu hắn có biến nhà thành ổ chó hay không. Cố Sở cảm thấy trong nhà dường như thiếu một số dụng cụ dọn dẹp.

Vì vậy, cô bước vào cửa hàng tạp hóa, lấy một cái chổi, một cây lau nhà, vài chai nước khoáng và một gói kẹo cầu vồng.

“Tổng cộng 63.5 tệ, quét mã hay tiền mặt.”

Ông chủ nhanh chóng tính toán xong, Cố Sở lấy điện thoại ra, theo thói quen chọn quét mã thanh toán.

【 Số dư không đủ 】

【 Số dư không đủ 】

【 Số dư không đủ 】

Ban đầu, Cố Sở còn tưởng điện thoại bị lỗi, nhưng liên tiếp quét mã đều hiển thị thanh toán thất bại, khiến cô nhận ra vấn đề nghiêm trọng.

Cô đã liên kết thẻ ngân hàng với ví điện tử, dù ví điện tử không đủ tiền, cũng sẽ tự động trừ tiền trong thẻ ngân hàng, trừ khi thẻ ngân hàng cũng không còn tiền.

Cố Sở mặt mày tái mét mở biểu tượng tin nhắn, thấy một đống tin nhắn chưa đọc. Trong đó có một loạt tin nhắn từ ngân hàng thông báo thanh toán thành công, tin nhắn cuối cùng ghi rõ, lúc này trong thẻ ngân hàng của cô chỉ còn 0.35 tệ.

Cô có nên cảm thấy may mắn vì lão cương thi còn để lại cho cô vài xu không!

Trong lòng Cố Sở, lão cương thi lại c.h.ế.t thêm một lần nữa.

“Này, cô còn muốn không?”

Ông chủ thấy cô đứng yên, lại thúc giục lần nữa.

Cố Sở chỉ có thể đặt điện thoại xuống, sau đó lúng túng móc túi.

Ngày nay, ít người còn giữ thói quen thanh toán bằng tiền mặt. Cố Sở cũng không nhớ lần cuối cùng mình rút tiền từ ngân hàng là khi nào. May mắn thay, bộ quần áo cô mặc hôm nay đã lâu không dùng, để lại ở ký túc xá cơ quan, bên trong còn có một tờ 50 tệ và một đống tiền xu. Gom góp mãi, cuối cùng cô đành phải bỏ lại kẹo cầu vồng.

Mặt mày tái mét, Cố Sở ôm chổi và cây lau nhà đi trên đường, vài chai nước cũng bị nhét vào túi quần, túi áo. Cô nghèo đến mức không mua nổi túi nhựa, ba xu trong thẻ ngân hàng cũng đã dùng hết để đủ tiền thanh toán.

Cô nhất định phải bán viên gạch vàng của lão cương thi, vét sạch tài sản cuối cùng của hắn ta!

Khi Cố Sở đến căn phòng thuê, thấy vài bà lão sống gần đó ôm một đống thùng giấy vui vẻ từ sân đi ra, trước khi đi còn vui vẻ gọi vào sân: “Lần sau bọn tôi lại đến nhé!”

Cố Sở liếc nhìn, đều là những thùng hàng chuyển phát nhanh, cô đại khái biết lão cương thi đã tiêu tiền vào đâu.

Không tức giận, không tức giận, cô là một người phụ nữ có giáo dưỡng.

Cố Sở hít một hơi sâu, trong lòng âm thầm an ủi bản thân, đó chỉ là một lão cương thi không hiểu sự đời, tức giận với hắn có ý nghĩa gì đâu.

Tuy nhiên khi đi ngang qua nhóm bà lão đó, cô nghe thấy họ bàn tán.

“Người đàn ông trong nhà này thật tốt bụng. Bà nhìn xem, tên người nhận trên các thùng giấy đều là phụ nữ, chắc là vợ của cậu ấy. Người phụ nữ này đúng là tiêu xài hoang phí. Ngày nào cũng mua nhiều hàng chuyển phát nhanh như vậy, đúng là có tiền mà không biết tiêu vào đâu.”

“Ai mà không nghĩ vậy chứ? Nếu thật sự giàu có thì đã không thuê nhà ở đây rồi. Chắc tiền nhà này đều bị cô ta tiêu hết rồi. Nhưng người ta lại may mắn có được một người chồng tốt, dù bị vợ phá gia như vậy cũng không tức giận, mỗi ngày vẫn vui vẻ, còn tặng những thùng giấy này cho chúng ta nữa.”

Người phụ nữ phá gia? Lúc này, Cố Sở không còn tức giận nữa. Cô như một ngọn núi lửa đang ngủ yên, bề ngoài bình tĩnh nhưng thực ra luôn chờ đợi để bùng nổ.

Cô chợt nhớ ra, lão cương thi đã dùng điện thoại cũ của cô. Các ứng dụng trên điện thoại cũ đều đăng nhập bằng tài khoản của cô, vì vậy thông tin người nhận hàng chuyển phát nhanh điền tên cô.

Bây giờ Cố Sở chỉ hy vọng đối phương không mua thứ gì linh tinh.

Lão cương thi trong lòng cô, đã c.h.ế.t lần thứ hai!

Khi Cố Sở mang cây lau nhà và chổi vào sân, Lận Mặc cũng đang ôm những món đồ vừa mở gói chuẩn bị về phòng. Thấy Cố Sở trở về, trong mắt Lận Mặc lóe lên một chút chột dạ, nhưng rất nhanh lại vui vẻ trở lại.

Hắn chột dạ vì điều gì chứ? Nghèo không phải là vấn đề của hắn, mà là vấn đề của hậu duệ. 

Lận Mặc nghĩ, một hậu duệ đủ tiêu chuẩn nên học cách tự nhìn nhận lại bản thân.

Niềm vui của hắn đến từ việc Cố Sở là người duy nhất thân thiết với mình trong thời đại này. Đối phương đã bỏ hắn một mình ở nhà nhiều ngày, khiến hắn chỉ có thể ăn đồ ăn vặt, uống nước ngọt, xem video ngắn và chơi game di động mỗi ngày…

Cuộc sống như vậy thật là… phì, thật là vô vị!

“Hậu duệ, người thời đại này của các ngươi thật tuyệt vời, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác.”

Lận Mặc ngẩng đầu lên một chút, kiêu hãnh bày tỏ thiện cảm của mình đối với phần lớn người trong thời đại này. 

Ví dụ như những bà lão vừa rồi, rất nhiệt tình giúp hắn dọn dẹp đống rác, thậm chí còn chủ động đề nghị xử lý những thứ đó. Thật là một nhóm bà lão tốt bụng.

Nhìn thấy biểu cảm này của đối phương, Cố Sở đột nhiên thật sự không giận nữa.

Thôi, với kẻ ngốc thì có gì mà phải tính toán chứ.

“Anh tiêu hết tiền của tôi, chỉ để mua những thứ này sao?”

Khi Cố Sở bước vào phòng, cô phát hiện phòng khách vốn trống trải giờ đây đã chật kín đồ đạc. Lận Mặc suy nghĩ đến tình hình tài chính của cô, đều mua những món rẻ tiền nhưng một đống gộp lại cũng đã tiêu hết tiền tiết kiệm của cô.

“Hậu duệ, ngươi đang xấu hổ vì sự nghèo khó của mình sao? Ngươi yên tâm, đã có ta ở đây, tự nhiên sẽ không để ngươi sống cuộc sống nghèo nàn như trước nữa.”

Lận Mặc mang vẻ tự tin mười phần nói. Tuy rằng năm đó…. nhưng hắn có một đống đồ vật bồi táng đó!

Cố Sở nhìn chằm chằm dáng vẻ kiêu ngạo của lão cương thi. Sau đó, cô lôi điện thoại ra, click mở APP video ngắn, gõ mấy từ khóa mấu chốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-160-co-mo.html.]

Cổ mộ, khai quật, mặt nạ vàng,...

Rất nhanh, một loạt video liên quan đến lão cương thi hiện ra. Cố Sở đưa máy cho Lận Mặc xem, rồi tự mình bỏ về phòng tắm rửa.

“Cái bình sứ này nhìn quen ha, ta cũng có một cái giống vậy.’

“Ồ, nhiều vàng phết, người này lúc sinh thời chắc cũng phải cấp bậc vương giả.”

……

Lận Mặc không hiểu chuyện gì, nhìn video còn khá tò mò, miệng lẩm bẩm, có lẽ gần đây xem nhiều video ngắn, thỉnh thoảng còn thốt ra một số từ ngữ thời đại mới.

Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)

Nhưng càng xem, biểu cảm của Lận Mặc càng không đúng.

Người xui xẻo bị đào mộ rõ ràng là hắn mà, chính là nơi chôn cất của hắn bị đào lên!

Ban đầu, nhóm khảo cổ chỉ khai quật được một chiếc quan tài trống và một số bức bích họa trong ngôi mộ cổ mới phát hiện. Khi công việc khai quật tiếp tục, họ phát hiện ra các phòng mộ khác chứa đầy vàng bạc châu báu. Hiện tại, khu mộ cổ đó đã được bảo vệ nghiêm ngặt. Vị vua chưa từng được ghi chép trong lịch sử này đã khiến giới khảo cổ chấn động.

Những đồ tùy táng hoành tráng như vậy chứng tỏ thân phận của chủ nhân ngôi mộ không hề tầm thường. Thi thể của người đó đã đi đâu? Bị trộm từ trước hay chủ nhân ngôi mộ đã sửa sang xong lăng mộ nhưng vì lý do nào đó không thể an táng? 

Bên ngoài đồn đoán đủ kiểu, nhưng có một điều chắc chắn: những đồ tùy táng và bích họa trong ngôi mộ này đều có giá trị lớn. Phát hiện mới này đáng để quốc gia xây dựng một bảo tàng tại địa phương để trưng bày tất cả các cổ vật được khai quật và phục chế từ ngôi mộ này.

Lận Mặc run rẩy, tay lướt nhanh trên bàn phím, tìm kiếm thông tin về tội danh trộm bảo tàng. Hắn ta tự hỏi, nếu mình đến gặp lãnh đạo và tuyên bố rằng những đồ tùy táng này đều thuộc về mình, thì hậu quả sẽ ra sao?

Kết quả cho thấy bệnh viện tâm thần Thanh Sơn chào đón bạn, điều này khiến Lận Mặc bị đả kích nặng nề.

Hắn nghèo rồi, hắn còn nghèo hơn cả hậu duệ của mình!

Khi Cố Sở bước ra từ phòng tắm, cô nhìn thấy một con cương thi già không còn chút sinh khí, cúi đầu như chú chó lớn bị bỏ rơi. 

Nghe thấy tiếng động, đối phương ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe, trông thật đáng thương.

Cố Sở tức giận, rõ ràng nạn nhân là cô, sao lại làm như cô bắt nạt hắn vậy.

Nhưng như vậy, Cố Sở cũng hiểu ra, lão cương thi trước mặt này không hề cao cao tại thượng như hắn thể hiện, rõ ràng đây là một đứa trẻ lớn miệng nhưng yếu đuối.

…….

“Cô muốn hỏi ta tại sao bị chôn ở đó?”

Lần này, biểu cảm của Cố Sở nghiêm túc hơn, cũng không cho phép Lận Mặc chuyển chủ đề.

Cô tự hỏi, với sức mạnh khủng khiếp như vậy của Lận Mặc, ai có thể giam giữ hắn ngoài chính hắn. Đến tận bây giờ, Cố Sở vẫn không quên được cảm giác nghẹt thở khi mở nắp quan tài và đối diện với áp lực khủng khiếp từ hắn.

Cố Sở nhớ lại những bức bích họa trong cổ mộ. 

Hầu hết các bức bích họa đều vẽ một người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ vàng. Nhiều bức mô tả cảnh dân chúng quỳ lạy trước hắn, trong khi một số khác lại vẽ hắn đứng trên cao, xung quanh là biển m.á.u và xác chết.

Hắn ta lẽ ra phải là một vị vua được dân chúng ủng hộ. Tuy nhiên, Cố Sở vẫn nhớ rõ những dòng chữ mà mình đã ghi lại, nội dung dịch ra là đối phương có khả năng hồi sinh người chết, tạo ra một đội quân bất tử. Sau này, vì một số sự kiện, dân chúng cho rằng chính vị vua này đã mang đến tai họa, nên những người từng ủng hộ hắn đã quay lưng lại với hắn. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Đội quân bất tử đó chắc hẳn là những cương thi. Những cương thi này khác với Cố Sở, vì Lận Mặc đã biến họ thành cương thi khi họ sắp c.h.ế.t mà không cần dùng đến tinh huyết của mình. Do đó, những cương thi được biến đổi chỉ là những cương thi bình thường và thấp kém nhất.

Cố Sở khác biệt. Khi Lận Mặc tỉnh lại, phần lớn m.á.u trong người cô đã bị hút cạn. Nếu không phải vì Lận Mặc cảm thấy tội lỗi mà cho cô một giọt tinh huyết, Cố Sở đã không có cơ hội mua huyết thống bảo mệnh từ cửa hàng.

Việc Cố Sở được biến đổi theo cách này không phải là mối quan hệ chủ nhân và hậu duệ thông thường. Cô hoàn toàn có cơ hội đạt được khả năng như Lận Mặc.

Vì vậy, Cố Sở không tin rằng những cương thi do Lận Mặc phát triển có khả năng tiêu diệt chủ nhân của họ.

Nhìn Lận Mặc im lặng, Cố Sở chỉ lấy ra những tài liệu về cổ mộ mà bản thân đã tìm thấy trước đó. Tất cả các chuyên gia khảo cổ đều rất quan tâm đến cách bố trí ngôi mộ của hắn ta, vì trước đó chưa từng xuất hiện ngôi mộ hoàng gia nào bị trấn áp như vậy.

Tài liệu viết rằng, có chuyên gia phỏng đoán rằng nơi đây có thể chôn cất một vị vương hầu đã phạm sai lầm lớn khi còn sống, vì vậy phải trấn áp người đó ở đây, dùng đinh sắt, xích sắt và vô số hung thú để giam cầm đối phương. 

Cũng có chuyên gia phỏng đoán rằng chủ nhân của ngôi mộ có thể là một nhân vật lớn tôn thờ tà thần, đặc biệt bố trí ngôi mộ như vậy để tụ âm nạp uế, tu luyện quỷ ma.

Lận Mặc nhìn những suy đoán đó, cùng với những bức bích họa trên tường bị oxy hóa nghiêm trọng do tiếp xúc với không khí, ánh mắt lóe lên sự hoài niệm và đau khổ bị kìm nén.

“Ta không ưa chiến tranh, nhưng vào thời điểm ấy, chiến tranh chẳng bao giờ ngừng. Họ sắp chết, đau đớn tột cùng, van xin ta ban cho họ sự sống vĩnh hằng…”

Biểu cảm của Lận Mặc thoáng chút mơ hồ. Rõ ràng họ đã cầu xin hắn, vậy tại sao cuối cùng lại đổ lỗi cho hắn là nguồn cơn của tai họa?

Vì《 Thần Thư 》!

Ánh mắt của Lận Mặc tỉnh táo hơn.

“Bọn chúng muốn g.i.ế.c ta, nhưng không thể. Chính ta đã chọn tự phong ấn mình.”

Lận Mặc nhìn Cố Sở, ánh mắt nghiêm nghị, nói:

“Thần Thư, hay còn gọi là 《 Mười vạn 》 mà cô nhắc đến, đã chọn cô. Hãy nhớ rằng, dù nó có biểu hiện thế nào trước mặt cô, từ đầu đến cuối, nó luôn là tà ác, là nguồn gốc của tai họa.”

Nói xong, Lận Mặc phun ra m.á.u đỏ sẫm, cả người lập tức suy yếu đi nhiều.

______

Lận - phá gia - Mặc: mình tiêu tiền không sai, hậu duệ mới là người sai. 

Lận - bị khai quật mộ - Mặc: nghèo rồi, nghèo thật rồi! Nghèo hơn cả hậu duệ mới đau!!! 

 

Loading...