Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vợ Ảnh đế là Paparazzi - Chương 500

Cập nhật lúc: 2024-08-09 13:48:41
Lượt xem: 177

Chương 500. -

 

----

Ngay trong nháy mắt, đột nhiên tiếng phanh dồn dập sắc bén bỗng vang lên trong màn đêm yên tĩnh, tiếng phanh này như con d.a.o đ.â.m vào màng nhĩ hai người!

La Hằng và Hạ Vĩnh Đức theo bản năng bịt lỗ tai lại.

Ngay sau đó, chiếc Ferrari vốn nên phá tan hàng rào đột nhiên cua gấp, lốp xe ma sát với mặt đường, hông xe sượt qua hàng rào.

Siêu xe sang trọng, mọi chức năng đều cực tốt, không chỉ tăng tốc cực nhanh mà phanh lái cũng rất nhạy!

Lại khi La Hằng và Hạ Vĩnh Đức muốn theo đuổi bóng dáng của Ferrari, chiếc xe này đã hoàn thành việc quay đầu.

Đầu xe nhắm vào hai người.

Đèn chiếu xa chợt sáng lên, trước mắt sáng như ban ngày làm cho người ta không mở mắt được.

Động cơ gào thét xé rách bầu trời, lốp xe ma sát mặt đất, toát ra khói trắng cuồn cuộn.

Ánh mắt La Hằng và Hạ Vĩnh Đức cuối cùng cũng thích ứng với ánh sáng trắng, xuyên qua kẽ ngón tay, khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy Hạ Trừng Trừng trên Ferrari.

Hai người trong nháy mắt trợn tròn mắt.

Không đợi hai người kịp phản ứng, Ferrari đột nhiên giống như một con báo đốm màu hồng nhạt, trong nháy mắt nhào đến chỗ hai người!

Trùng kích trước mặt sợ tới mức hai người run rẩy, trọng tâm bất ổn, trực tiếp ngã xuống mặt đất.

Nhưng Hạ Trừng Trừng lại rất nhanh chuyển hướng phanh, thân xe lướt qua chỗ bọn họ chưa tới một thước, đúng lúc dừng lại!

Hai người hít thở một hơi.

Mà Hạ Trừng Trừng lại nhàn nhã ngồi ở ghế lái Ferrari, thản nhiên nở nụ cười.

La Hằng và Hạ Vĩnh Đức khiếp sợ không nói nên lời.

Sao Hạ Trừng Trừng lại không có việc gì? Tại sao không hôn mê?

Không đợi hai người kịp phản ứng, cảnh sát Triệu và cảnh sát Đinh đã mang theo một đám cảnh sát hình sự trong nháy mắt từ chung quanh nhảy ra, dùng s.ú.n.g chĩa vào hai người!

“Không được nhúc nhích!”

“Các người?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/vo-anh-de-la-paparazzi/chuong-500.html.]

Hạ Vĩnh Đức và La Hằng nhìn thấy trận chiến này, đều bị dọa choáng váng.

Tại sao cảnh sát lại ở đây? Chẳng lẽ cảnh sát vẫn luôn ở đây sao?

Vừa rồi bọn họ bố trí hiện trường vụ án mạng, giả mạo một màn Hạ Trừng Trừng say rượu lái xe rơi xuống vách núi, chẳng phải là bị cảnh sát thu hết vào mắt sao?!

Hạ Trừng Trừng đi từ Ferrari xuống, đi tới bên cạnh của cảnh sát Triệu.

Cảnh sát Triệu thấy cô bình yên vô sự, thở phào nhẹ nhõm:

“Cô Hạ, cô dọa c.h.ế.t tôi rồi, lúc tôi vừa nhìn thấy bọn họ đưa cô lên ghế lái, còn tưởng rằng cô thật sự bị mê choáng rồi!”

Ban ngày, sau khi tiến vào phòng tầng cao nhất của biệt thự Bán sơn, Hạ Trừng Trừng không đọc nhật ký trước mà nhìn lướt qua toàn bộ gian phòng.

Cô tin rằng Hạ Vĩnh Đức có thể đã bỏ thuốc trong chén trà, nhưng nơi có thể hạ thuốc không chỉ mỗi chén trà.

Khi nhìn thấy lư hương không phù hợp với phong cách trang trí phòng, Hạ Trừng Trừng biết đây chính là hậu chiêu của Hạ Vĩnh Đức.

Cô rót nửa tách trà vào lư hương và dập tắt khói.

Sau đó cô vờ làm vỡ chén trà, không uống trà nhưng đã hôn mê.

Vì vậy Hạ Vĩnh Đức và La Hằng mới buông lỏng cảnh giác!

Lúc này, La Hằng và Hạ Vĩnh Đức biết mình đã thất bại, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Đặc biệt là La Hằng.

Nếu không phải Máy nghiền dối trá, nếu không phải Hạ Trừng Trừng, làm sao ông ta có thể lưu lạc đến mức này!

Trong ánh mắt La Hằng hiện lên một tia sắc bén, đột nhiên rút ra con d.a.o giấu trong người thừa dịp còn chưa bị cảnh sát bắt giữ, điên cuồng đ.â.m về phía của Hạ Trừng Trừng!

“Hạ Trừng Trừng! Muốn c.h.ế.t thì tôi cũng phải kéo cô chôn cùng!”

La Hằng còn chưa tới gần Hạ Trừng Trừng đã bị Tạ Tri Hành lao ra tung một cước đá bay!

Tạ Tri Hành bảo vệ Hạ Trừng Trừng, cảnh sát bao quanh đè La Hằng và Hạ Vĩnh Đức lại.

“Hạ Trừng Trừng! Tao sẽ g.i.ế.c mày! Tao sẽ g.i.ế.c mày!”

La Hằng gào thét, điên cuồng giãy dụa.

Nhưng lại không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của cảnh sát.

Không chỉ có Tạ Tri Hành, còn có Hạ Thiên Hoa, hai người đồng loạt bảo vệ Hạ Trừng Trừng ở phía sau, không cho La Hằng và Hạ Vĩnh Đức tiếp cận cô.

Hạ Trừng Trừng vốn còn thần thái sáng láng, nhìn thấy hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn liền có vẻ lúng túng.

Loading...