Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vì đại cuộc - 9

Cập nhật lúc: 2024-07-10 16:39:08
Lượt xem: 375

Không biết qua bao lâu, trên người cảm thấy ấm áp, ta thoải mái thở dài rồi lại ngủ thật say. Cho đến sau khi tỉnh lại, ta mới phát hiện mình nằm trong lòng Cố Thanh Hư, chúng ta cùng đắp chăn gấm và đang ôm nhau.

“Cố Thanh Hư, ngươi đ..iên rồi!” Ta giãy dụa muốn đứng lên, lại bị hắn khóa chặt trong ngực. Cằm của hắn đặt ở trên đỉnh đầu ta, giọng nói dịu dàng, nhưng không cho phép cự tuyệt: “Sơ Cảnh, ta sắp xếp tốt chuyện quan phủ rồi, cho nên đừng đuổi ta đi, được không?”

“Ngươi không cần phải vào đây với ta.” Ta thở dài, thấy không thoát được, cứ an tĩnh tựa vào lòng hắn, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Sao tim ngươi đập nhanh như vậy?”

Thoáng nhìn khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng của hắn, ta đột nhiên sinh ra một chút tâm tư xấu xa, đầu ngón tay vuốt yết hầu của hắn, định đùa giỡn với hắn vài câu, lại bị hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y kéo xuống, sau đó kéo chăn che kín ta, lắp bắp nói: “Nàng, nàng ngủ thêm một lát đi.”

Ta kéo chăn xuống, khoanh chân ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm hắn, nhìn đôi mắt hoa đào của hắn dần dần ngượng ngùng, ánh mắt né tránh, lông mi dài run run, cuối cùng chịu không nổi xoay người, ta cắn ngón tay cái, rốt cục cũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Hài tử của người phụ nữ kia là của ngươi sao?”

“Hài tử nào?” Hắn xoay người, vẻ mặt mờ mịt, đột nhiên ngộ ra ý tứ của ta, ánh mắt kinh hãi: “Nàng, nàng cho rằng,” Nói đến đây, n.g.ự.c hắn phập phồng bất định, rõ ràng là tức giận không ít.

“Vậy tại sao ngươi lại vì nàng ta,” ta thốt ra, nhưng nửa câu sau không nói ra được, trong lòng buồn bực, giống như bị một cục bông chặn lại.

Cố Thanh Hư nghe thấy lời của ta, sắc mặt trở nên trắng bệch, nhìn ta, mở miệng nhưng cũng không phun ra một chữ, đau đớn nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, dùng hết sức đè cảm xúc lại, nhưng cuối cùng vành mắt cũng đỏ lên, nước mắt từ trên mặt chảy xuống.

Ta quay mặt đi, hít sâu một hơi, đứng dậy khỏi chăn, khoát tay: “Quên đi, đã bảy năm rồi, bây giờ quan trọng nhất là ứng phó với bệnh dịch lần này.”

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/vi-dai-cuoc/9.html.]

Sau đó, ta và Cố Thanh Hư đều không nói chuyện, ta lật sách y học tìm kiếm phương thuốc tốt, hắn thì lẳng lặng ngồi trên ghế gỗ dài đối diện, thỉnh thoảng có thể cảm nhận được tầm mắt hắn ném tới.

Qua ba ngày, ta vò giấy trong tay thành một cục ném xuống đất, hai phương thuốc trước căn bản vô dụng, vết ban đỏ trên người Tiểu Mãn vẫn đang tiếp tục lan rộng, đã lan lên cổ, ta biết Tiểu Mãn nhiều nhất chỉ có thể kiên trì thêm hai ngày.

“Sơ Cảnh tỷ tỷ, mẫu thân muội từng nói, con người sau khi c..hết sẽ biến thành ngôi sao, khi nhớ đến phụ thân, muội liền ngẩng đầu nhìn sao.” Bàn tay đang đút thuốc của ta dừng lại, sau đó Tiểu Mãn đang nằm trong cánh tay của ta ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy sau khi muội c..hết có phải cũng có thể biến thành ngôi sao hay không?”

“Tiểu Mãn sẽ không c..hết, uống xong chén thuốc này, sẽ hết sốt, vết ban đỏ trên người Tiểu Mãn cũng sẽ biến mất, sau đó nghỉ ngơi hai ngày là có thể xuống giường tìm bằng hữu của muội cùng nhau chơi trốn tìm.” Ta nghẹn ngào nói, cũng không dám nhìn ánh mắt của nàng, tầm mắt dừng trên chén thuốc đang bốc hơi, lại múc một muỗng thổi nhẹ rồi đưa đến bên miệng nàng.

Tiểu Mãn ngoan ngoãn há miệng, chỉ là vừa nuốt xuống đã bắt đầu ho khan không ngớt, ta vội vàng buông bát xuống, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, dùng khăn trong tay lau m..áu tươi nàng ho ra, cho đến khi nàng ngừng ho, chỉ nghe nàng nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà, sao trên trời nhiều như vậy, muôi sợ mẫu thân sẽ tìm không thấy muội.”

Ta lau nước mắt trên mặt, tỏ vẻ oán giận nói: “Tại trời nóng quá khiến mắt ta cay mà chảy nước mắt.”

Ta xoa đầu nàng, cố gắng nhếch khóe miệng, cười nói: “Tiểu Mãn, Sơ Cảnh tỷ tỷ cam đoan với muội, muội nhất định sẽ không sao.”

Nàng yếu ớt gật đầu, cố chống mí lên nhiều lần, cuối cùng từ từ khép lại. Cho dù rơi vào hôn mê, bệnh tật vẫn hành hạ nàng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, miệng khô trắng như vết nứt trên mặt đất hạn hán lâu ngày, hơi thở càng lúc càng nóng.

Nhìn Tiểu Mãn như vậy, thật lâu sau, ta rốt cục cũng quyết định.

...

Loading...