Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vì đại cuộc - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-10 16:36:22
Lượt xem: 1,005

“Không cần.” Ta tùy tiện chùi tay lên y phục, sau đó chỉ vào cửa lao mở rộng hỏi: “Ta có thể đi chưa?”

“Sơ Cảnh.” Cố Thanh Hư cẩn thận đưa tay kéo tay áo ta.

Nhìn bàn tay nắm chặt đến khớp xương trắng bệch kia, ta không nhúc nhích, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào ống tay áo của ta, ta bỗng dưng rút tay về, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt hoa đào đỏ hoe kia, ý cười dịu dàng hỏi: “Cố tướng gia, ngài có bệnh à?”

“Lớn mật!” Nam nhân đi theo hét lớn một tiếng.

Ta nhìn lướt qua, thì ra là quan sai đầu lĩnh hạ lệnh bắt ta vào, ta vô tội nháy mắt mấy cái, cợt nhả giải thích: “Vị đại nhân này, ta là đại phu, hiện tại Cố tướng gia nhà ngươi ngăn cản ta, chẳng lẽ không phải bảo ta khám bệnh cho hắn sao?”

Quan sai dẫn đầu nhất thời bị làm cho á khẩu không trả lời được, khuôn mặt đen thui nghẹn đến đỏ bừng, muốn tiến lên bắt ta, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, len lén liếc mắt nhìn Cố Thanh Hư một cái, rồi lập tức rụt đầu như chim cút, đợi ở trong góc không lên tiếng.

Ta vòng qua phía trước Cố Thanh Hư, đột nhiên bị hắn nắm chặt cổ tay, đầu ngón tay lạnh ngắt, giống như đầm nước giữa trời đông giá rét, ta cố nén sự thiếu kiên nhẫn và muốn yêu cầu hắn buông ra, nhưng hắn lại buông ra trước.

Hắn nhìn chằm chằm tay mình, giọng nói khàn khàn, giống như đang tự nói, âm cuối phát run: “Thật sự, còn sống.”

Ta chế giễu cười một cái, đi ra ngoài, đến chỗ rẽ lối vào cầu thang đá, thoáng nhìn ánh sáng rực rỡ chiếu vào từ những ô cửa sổ nhỏ hình vuông cao trên bức tường đá, mới biết mình đã ở trong phòng giam suốt cả một đêm.

Bên ngoài nha môn, sư tỷ mặc y phục màu xanh đang lo lắng đi tới, nhìn thấy ta, lập tức chạy tới, giữ chặt hai tay của ta, nhìn từ trên xuống dưới, không nhìn thấy bất kỳ vết thương bức cung nào, mới thở phào nhẹ nhõm.

Ta đang muốn kéo sư tỷ trở về y quán Tụng Nguyên, lại bị sư tỷ gọi lại, nàng cởi hà bao trên lưng ra, lấy vỏ quýt đã xé thành từng miếng nhỏ rắc lên người ta, vừa rắc vừa lẩm bẩm: “Xui xẻo đi đi, hãy luôn bình an.”

Ta ngoan ngoãn đứng tại chỗ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của sư tỷ, khóe miệng không khỏi giương lên, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Nhưng sư tỷ lại đột nhiên biến sắc, ánh mắt hoảng hốt, liếc mắt nhìn ba bóng người bỗng nhiên xuất hiện trên mặt đất, ta vẫn chưa quay đầu lại, kéo cánh tay sư tỷ rời đi.

Đến y quán, sư tỷ đem khoai tây hầm thịt bò làm từ sớm đi hâm nóng, thêm một ít bánh nướng mới ra lò, ta ăn vô cùng thỏa mãn, sau khi ăn xong tắm nước nóng, ta ngủ thẳng giấc đến trưa ngày hôm sau.

Sau một trận mưa thu, thời tiết đột nhiên trở lạnh, khiến không ít người bị phong hàn, tiếng ho khan trong đại sảnh liên tiếp vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/vi-dai-cuoc/3.html.]

“Tiểu Mãn, đầu còn đau không?” Ta lấy mu bàn tay đặt lên trán Tiểu Mãn, phát hiện không còn bị sốt giống mấy ngày trước, hơi yên lòng.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

“Khụ khụ, không đau, chỉ là ho nhiều quá nên cổ họng hơi đau.” Tiểu Mãn ho đến đỏ ứng hai gò má, chảy cả nước mắt, hai quả chuông ở hai dây màu đỏ quấn hai b.í.m tóc sừng dê cũng phát ra tiếng giòn vang.

Ta lại bắt mạch cho nàng thêm một lần, mạch đập ổn định, không nổi không chìm, cũng không khác thường, mới vơi đi sự bất an mơ hồ trong lòng.

“Lâm đại phu, phiền ngươi kê một ít thuốc cầm ho.” Thím Lưu thương xót vỗ vỗ lưng Tiểu Mãn.

Ta gật đầu, lấy một tờ giấy Tuyên Thành từ dưới thước đo màu nâu đỏ, cầm bút viết một phương thuốc đưa qua, dặn dò: “Cắt ba thang, mỗi ngày một thang.”

“Chữ này thật đẹp mắt.” thím Lưu cầm giấy Tuyên Thành tán thưởng, lại thuận miệng hỏi một câu: “Vị tiên sinh nào dạy vậy? Ta bảo Tiểu Mãn cũng học theo vị tiên sinh này.”

Ta ngẩn ra, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới người nọ ôm ta vào trong ngực, nắm tay ta, ở trên giấy như nước chảy mây trôi viết xuống hai hàng chữ trang nhã, duyên dáng: Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri*.

*(山有木兮木有枝,心悦君兮君不知: Trên núi có cây, cây có cành. Lòng em có chàng, chàng có hay?)

“Lâm đại phu?”

“Hắn c..hết rồi.” Ta lấy lại tinh thần, thản nhiên trả lời, ánh mắt lướt qua một góc áo màu trắng đứng trong rèm cửa.

Thím Lưu cho rằng gợi lên chuyện thương tâm của ta, an ủi ta vài câu mới mang Tiểu Mãn rời đi.

Trời gần chạng vạng, mặt trời lặn về phía tây, ta xoa xoa bả vai đau nhức đi vào trong viện. Lại thấy sư tỷ đứng ở tiểu viện đối diện với ta, phía sau mấy tiểu nhị áo xám nâng rương gỗ chạm trổ sơn đỏ, vội vàng ra vào.

Ta chạy tới ôm bả vai nàng, vui vẻ nói: “Sư tỷ, tỷ rốt cục cũng dọn tới ở cùng ta rồi.”

Nàng than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: “Không phải ta muốn dọn đến.”

Vừa dứt lời, liền thấy Cố Thanh Hư từ trong phòng đi ra, bên cạnh là Thừa Phong mặc áo đen, tay cầm trường kiếm.

 

Loading...