Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vì đại cuộc - 15

Cập nhật lúc: 2024-07-10 16:44:05
Lượt xem: 793

Ta cầm cái ly trong tay, suy nghĩ lời Mộc Nam Tinh vừa nói.

Quan tâm, thích?

Bảy năm trước lúc mới gặp, trong nháy mắt, thích vẻ ngoài của hắn, cứu hắn về nhà cẩn thận chăm sóc, sớm chiều ở chung, có cảm tình với hắn. Sau đó, bị mắc kẹt trong trận đại hỏa hoạn, lúc tuyệt vọng được hắn liều c..hết cứu giúp, liền chân thành thích hắn, thậm chí có thể nói là yêu.

Thế nhưng, ngày thành hôn, thời khắc con d.a.o đ.â.m vào trái tim kia, tình yêu chuyển biến thành thù hận, hận hắn lừa mình, hận hắn để cho nữ nhân khác có hài tử, càng hận hắn chọn nữ nhân khác.

Bảy năm sau gặp lại, thù hận của ta đối với hắn vẫn chưa tiêu tan, thậm chí tưởng tượng hắn đối với ta như vậy, ta sẽ một kiếm đ.â.m vào trái tim hắn.

Nhưng lúc dịch bệnh, hắn dứt khoát lựa chọn ở bên cạnh ta, lại biết được hắn cùng nữ nhân kia không có quan hệ, lúc ấy chỉ là vì thế cuộc trong triều bức bách mới lựa chọn nữ nhân kia, vì đại nghĩa quốc gia mà buông bỏ ta, ta có thể tha thứ cho hắn, không so đo nữa.

Nhưng cái hố sâu trong lòng này vĩnh viễn không bước qua được, tựa như vết thương trên ngực, có thể khép lại, không chảy m..áu nữa, nhưng vết sẹo vĩnh viễn sẽ không biến mất.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Hiện tại, ta vẫn thích hắn, thậm chí yêu hắn, ở đoạn thời gian cuối cùng của cuộc đời hắn, nguyện ý ở bên cạnh hắn, chăm sóc hắn. Nhưng nếu cho ta cơ hội làm lại lần nữa, ta hy vọng không gặp lại hắn, lại càng không nên yêu hắn.

Hắn có thể trở thành anh hùng của tất cả mọi người, nhưng không thể coi ta là tình yêu duy nhất.

“Lâm cô nương.”

“Đã lâu không gặp.” Ta thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Bạch Sương đứng ở cửa, mỉm cười gật đầu.

“Lâm cô nương, van cầu ngươi rời khỏi Cố ca ca được không, hiện tại ta chỉ có chàng. Ta quỳ xuống cho ngươi được không, coi như ta cầu xin ngươi. Lâm cô nương, ta có con của Cố ca ca, cầu ngươi thành toàn cho chúng ta.”

Thấy tầm mắt ta dừng ở trên bụng nàng, nàng có chút xấu hổ cúi đầu, khẽ cắn môi dưới, áy náy nói: “Xin lỗi.”

“Khi đó, ta không nơi nương tựa, lo lắng Cố ca ca thích ngươi sau đó sẽ không để ý sự sống c..hết của ta và đứa nhỏ trong bụng nên muốn chia rẽ ngươi và Cố ca ca, xin lỗi.”

Vẫn là một bộ áo tím, thậm chí dung mạo biểu cảm cũng không thay đổi, một dáng vẻ đáng thương, phối hợp với dung mạo khuynh thành, quả thật rất dễ dàng kích thích dục vọng bảo vệ của nam nhân.

“Lâm cô nương?”

Ta lấy lại tinh thần, cười nói: “Quên đi, đã qua rồi, ta không trách ngươi.”

Bạch Sương không ngờ ta dễ dàng tha thứ cho nàng ta như vậy, hơi ngẩn ra, sau đó dịu dàng cười: “Cám ơn ngươi, Lâm cô nương.”

“Mấy ngày nữa, hắn muốn đi Kỳ Sơn, nếu ngươi có thời gian, có thể đi cùng hắn.” Ta vuốt ve đồ án trên ly, nhìn bóng lưng Bạch Sương nói.

“Thời gian của hắn không còn nhiều lắm.”

“Ta biết.” Bạch Sương một chân đã bước ra khỏi ngưỡng cửa, đưa tay lau khóe mắt, quay đầu, vành mắt ửng đỏ, nhưng vẫn cố gắng dùng nụ cười che giấu: “Ta đã hỏi chàng, nhưng chàng không muốn, nói chỉ muốn đi cùng ngươi.”

Nước trong ly đã lạnh, ta mở cửa sổ gỗ hắt nước ra, lại chú ý tới bên cửa sổ chẳng biết từ lúc nào mọc ra một gốc cây nhỏ màu xanh biếc.

“Đây là công tử tự tay trồng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/vi-dai-cuoc/15.html.]

“Thừa Phong?” Ta sợ tới mức lui về phía sau, muốn đóng cửa sổ lại, lại bị hắn dùng kiếm chống đỡ.

“Ta có vài lời muốn nói, nói xong sẽ đi.”

Thấy hắn không có ác ý, ta yên lòng: “Ngươi nói đi.”

...

Trước ngày rời đi, ta đỡ Cố Thanh Hư lên xe ngựa, ngồi ở trên xe ngựa, hắn vụng trộm nhìn ta vài lần, cân nhắc thật lâu, thăm dò hỏi: “Có phải nàng khóc hay không?”

Ta biết vành mắt mình vừa đỏ vừa sưng, không gạt được hắn, liền nói: “Gặp ác mộng, sợ nên khóc.” Dứt lời, cầm lấy bàn tay hơi lạnh của hắn, ôm lấy hắn.

Thân thể hắn cứng đờ, do dự thật lâu, tay kia thử đặt lên đầu ta, thấy ta không chống cự, vỗ nhẹ vài cái, giọng nói dịu dàng mang theo thương tiếc, “Không sợ, ta cùng nàng.”

Vành mắt ta nóng lên, nước mắt không thể khống chế lại từ khóe mắt chảy xuống, sợ bị hắn phát hiện, đầu vùi vào trong lòng hắn cọ cọ, nhưng nước mắt lại càng cọ càng nhiều, cắn chặt môi dưới cũng vẫn phát ra tiếng khóc thút thít.

“Cố Thanh Hư, đồ ngu ngốc.”

Hắn luống cuống tay chân, không ngừng nói: “Được, ta là đồ ngốc, Sơ Cảnh, nàng đừng khóc, chỉ cần nàng không khóc, mắng ta cái gì cũng được.”

Đợi đến khi ta bình tĩnh lại, hắn mới cẩn thận hỏi: “Sơ Cảnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho ta biết, ta và nàng cùng nhau giải quyết không?

“Không có gì, ngươi để ta ôm một lát là được rồi.”

Từ ngày đó trở đi, ta không còn khóc trước mặt hắn nữa, trên đường đi, ta sẽ nói với hắn về cuộc sống của ta trong bảy năm qua, mỗi khi đến một thôn xóm nhỏ, sau khi ăn xong ta đều kéo hắn cùng nhau dạo bước, ngắm phong cảnh hai bên thôn xóm, cảm thụ đường phố ồn ào náo động cùng với khói lửa nhân gian.

“Trâm này đẹp không? Ngươi giúp ta đeo một chút.”

“Lấy bạc ra, ta thích cái khăn này.”

“Này, đây là kẹo hồ lô mời ngươi ăn.”

“Cái nhẫn ngọc này đẹp, mua đi mua đi.”

“Ngươi cười cái gì?” Ta cắn một miếng kẹo hồ lô, mơ hồ không rõ hỏi.

Hắn nắm tay ta, dưới ánh mặt trời ấm áp cười vui vẻ: “Mộng đẹp trở thành sự thật, đương nhiên vui vẻ.” Nói xong, hắn cắn một viên kẹo hồ lô, nhìn ta, nhu tình trong mắt muốn tràn ra, thỏa mãn nói: “Thật ngọt.”

Đầu ngón tay ta xuyên qua khe hở ngón tay của hắn, cùng hắn mười ngón đan vào nhau, sau đó nhón chân lên, hôn lên môi hắn. Hô hấp của hắn cứng lại, đồng tử phóng đại, ta có thể rõ ràng nhìn thấy mình trong con ngươi trong suốt của hắn, thật lâu sau, ta buông hắn ra, cười nói: “Quả thật rất ngọt.”

Hắn đỏ mặt, lắp bắp nói: “Nào, nào có ai, như vậy, cái này, cái này còn ở trên đường cái.”

“Ý của ngươi là, nếu không ở trên đường cái là có thể hôn ngươi sao?”

Hắn nhẹ nhàng phun ra một câu: “Vô lại.” Thậm chí thẹn thùng đến một ngày cũng không dám nhìn vào mắt ta.

Đông qua xuân đến, ta và Cố Thanh Hư đến thôn dưới chân núi Kỳ Sơn. Mà thân thể Cố Thanh Hư cũng càng ngày càng kém, một ngày có hơn phân nửa thời gian đều đang ngủ, mấy ngày gần đây bị nhiễm phong hàn, sốt cao không hạ, sốt đến thần trí mơ hồ, hàng đêm ho khan, người gầy chỉ còn da bọc xương, hàng chân mày không phong thái ngày xưa.

Loading...