Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vì đại cuộc - 13

Cập nhật lúc: 2024-07-10 16:40:51
Lượt xem: 523

Nam nhân cao lớn mặc y phục xanh bên cạnh đưa tay trùm lên đầu thiếu nữ, cúi người kề sát vào nàng, đôi mắt hẹp dài hơi cong, mỉm cười lại mang theo chút thâm tình: “Nha đầu, ngày sinh thần sư phụ sẽ tới tìm con, chúc mừng sinh thần con.”

“Ngài nói trễ rồi, hơn nữa trễ tận bảy năm.” Ta giả bộ cả giận nói, sau đó làm bộ không tình nguyện nói: “Niệm tình ngài còn nhớ rõ, ta đại nhân không trách tiểu nhân, nhưng mà, quà sinh thần mười tám tuổi phải bổ sung.”

“Đưa tay ra.”

“Quà sao?” Ta ngoan ngoãn đưa tay, giương mắt nhìn y.

Y ừ một tiếng, từ trong n.g.ự.c lấy ra một cây trâm gỗ đặt vào lòng bàn tay ta.

“Tay nghề không tệ.” Ta vuốt ve hoa văn hoa quế trên trâm, tán thưởng nói. Lại thoáng nhìn ánh mắt Lý Quảng Hàn dừng ở cách đó không xa, ta quay đầu, phát hiện Cố Thanh Hư đứng ở phía xa trong một bụi cây khô.

“Ta không nói cho hắn biết.” Ta quay đầu nói với Lý Quảng Hàn.

“Ta biết, bởi vì ta là người đã nói với hắn.”

Y rút cây trâm trong tay ta, cắm vào tóc ta, có chút trẻ con nói: “Dù sao cũng nên cho hắn ăn giấm chua một lần.”

“Ấu trĩ.” Ta lắc lắc đầu, hỏi y: “Thế nào, đẹp không?”

“Đẹp.” Y đưa tay xoa xoa đầu ta, ánh mắt dịu dàng, tầm mắt nhìn về phía sau ta, trong cổ họng tràn ra một tiếng cười khẽ: “Hắn tới rồi.”

“Viễn Chi huynh, chúng ta nói chuyện một chút.” Cố Thanh Hư đi tới, nhìn thoáng qua trâm gỗ trên tóc ta, vẻ mặt có chút ảm đạm, miễn cưỡng nở nụ cười với ta, sau đó nói với Lý Quảng Hàn.

“Được.” Lý Quảng Hàn mỉm cười gật đầu.

...

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Trên đường trở về, ta nhàm chán đá hòn đá nhỏ trên đường, liếc nhìn cái hồ lô bên cạnh, vẫn không nhịn được, “Ngươi không bắt ngài ấy?”

“Ừ.” Hắn quay đầu, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười nhạt: “Nàng yên tâm, ta sẽ không bắt y.”

“Cẩn thận.” Ta đỡ Cố Thanh Hư bị đá vấp vào, thấy sắc mặt hắn thật sự rất khó coi, liền hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/vi-dai-cuoc/13.html.]

Hắn yếu ớt lắc đầu, xoa xoa chân mày: “Không sao, chỉ là gần đây có quá nhiều chuyện, hơi mệt.”

Phần còn lại của cuộc hành trình là im lặng.

Sáng sớm hôm sau, khi ta đến đại sảnh khám bệnh, phát hiện cửa phòng Cố Thanh Hư đóng chặt, dường như còn chưa dậy. Buổi trưa lúc nấu cơm, không cẩn thận làm vỡ cái đĩa, lúc ta thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất lại cắt đứt ngón tay, nhìn m..áu tươi chảy ra từ đầu ngón tay, đáy lòng càng thêm bất an.

“Cố Thanh Hư, mở cửa.” Ta gõ cửa vài cái không nghe thấy giọng Cố Thanh Hư, dùng chân đá văng cửa phòng. Đến gần phòng trong, phát hiện Cố Thanh Hư nằm ở trên giường sắc mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt, miệng rên rỉ đau đớn.

“Cố Thanh Hư, tỉnh lại.” Ta vỗ mặt hắn kêu, hắn cố sức nhấc mí mắt lên, ý thức mơ hồ gọi một tiếng Sơ Cảnh, lại rơi vào hôn mê.

Ta cầm bàn tay muốn vuốt ve khuôn mặt kia, cúi đầu kề sát bên miệng hắn, sau khi nghe rõ hắn vẫn thấp giọng lặp lại lời nói, tâm tình có chút phức tạp.

Thì ra là rơi vào quá khứ vẫn chưa thoát ra được, còn có Cố Thanh Hư.

“Sao cứ nhìn ta chằm chằm?” Ta đặt muỗng gỗ trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn sang.

“Lo lắng nàng hạ độc trong cháo.” Hắn dựa vào gối mềm ngồi ở trên giường, bên môi treo ý cười, giọng nói dịu dàng yếu ớt.

“Vậy ngươi ăn hay không ăn?” Ta bưng cháo trắng ngồi bên giường hắn, múc một muỗng đưa tới bên miệng hắn.

Hắn ngoan ngoãn há miệng, nhấp một ngụm cháo, sau đó tủi thân nói với ta: “Nóng.” Ta liếc hắn một cái, thổi cháo cho bớt nóng, tiếp tục đút cho hắn.

Sau khi đút cháo xong, ta nhẹ nhàng lấy khăn tay lau đi một tầng mồ hôi mỏng trên trán hắn, “Đừng nhúc nhích.” Ta nắm cằm hắn, nhẹ giọng nói, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của hắn, cợt nhả nói: “Cố tướng gia quyền khuynh triều dã*, bên người không thiếu mỹ nhân làm bạn, sao còn dễ dàng xấu hổ như vậy.”

*(Quyền khuynh triều dã, là thành ngữ. Triều dã, tức triều đình và dân gian, quyền khuynh, tức quyền lực trải rộng. Tổng thể ý tứ đại khái là ngoại trừ hoàng thượng cũng chỉ là thừa tướng hoặc đại thần nhϊếp chính dưới một người trên vạn người, hoặc là hoàng thượng kỳ thật chính là bù nhìn hoặc chịu khống chế.)

“Không có, từ đầu đến cuối đều không có ai khác.” Ánh mắt né tránh của hắn trầm xuống, giống như giếng sâu u ám, cổ kính trầm tĩnh.

“Cho nên, một lòng hướng về triều đình, chà đạp thân thể mình thành như vậy?”

Đầu ngón tay hắn vuốt ve khóe mắt ta, ánh mắt nhiễm bi thương, giọng nói khàn khàn trầm thấp, lại mang theo chút tiếc nuối: “Nếu ta sớm biết nàng còn sống thì tốt biết bao.”

Ta nghe không hiểu ý trong đó, đang muốn hỏi, hắn lại đột nhiên nói: “Qua năm chúng ta cùng đi Kỳ Sơn nhé.”

“Thân thể ngươi bây giờ không thích hợp đi đường mệt nhọc.” Ta nắm chặt bàn tay lạnh lẽo kia vào lòng bàn tay, không hiểu vì sao hắn lại có chấp niệm sâu sắc với Kỳ Sơn như vậy.

Loading...