Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vì đại cuộc - 1

Cập nhật lúc: 2024-07-10 16:36:01
Lượt xem: 420

Năm 17 tuổi, ta đã cứu hai nam nhân.

Sau đó, một người trở thành sư phụ của ta, người kia trở thành phu quân của ta.

Về sau, một người đẩy ta vào biển lửa muốn g.iết ta, một người vào ngày đại hôn lấy m..áu trong tim ta, chỉ vì cứu ý trung nhân của hắn.

-----

Nguồn: Zhihu

Edit: Nhân Trí

-----

1

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

 

Trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng ồn ào, ta dụi dụi đôi mắt cay xè, ngẩng đầu hỏi: “Sư tỷ, sao bên ngoài lại ồn ào như vậy?”

Nhìn xuyên qua góc rèm kiệu sư tỷ vén lên, ta nhìn thấy mấy đội quan sai cầm đuốc, cước bộ vội vàng tản ra các bốn phương tám hướng.

Sư tỷ buông rèm kiệu, quay đầu ấm áp trả lời: “Hình như là người của quan phủ đang bắt nghịch tặc gì đó.”

Dứt lời, lại ấn đầu ta lại trên vai nàng, vỗ nhẹ: “Ngủ thêm một lát, lúc nào tới ta gọi muội.”

Chẩn bệnh từ thiện ở thôn Đào Khê ba ngày, mỗi ngày hầu như chỉ ngủ hai canh giờ, hiện tại tựa vào trong vai sư tỷ, ngửi được mùi thảo dược thoang thoảng, ta ngủ thật say.

Không biết qua bao lâu, ta nghe được giọng của sư tỷ: “Tiểu Cảnh, tới rồi.”

Ta mở mắt ra, ngáp một cái, đẩy băng thuốc trượt trên cánh tay lên vai, cùng sư tỷ xuống xe ngựa.

Phía trên chu môn (cửa sơn đỏ) treo một tấm biển, khắc bốn chữ vàng thật to “Y quán Tụng Nguyên”.

Sau khi nhìn sư tỷ rời đi, ta xoay người vào sân, góc Tây Nam đang nở hoa bỉ ngạn màu đỏ tươi, hương thơm dịu dàng thoang thoảng trong không khí, làm cho đầu óc đang choáng váng của ta thanh tỉnh không ít.

Mở cánh cửa gỗ ra, đang định đặt hộp thuốc lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh thì đột nhiên cổ bị một lưỡi d.a.o lạnh lẽo chạm vào.

“Đừng nhúc nhích.” Nam nhân ôm lấy ta từ sau lưng, thấp giọng uy hiếp.

Đột nhiên trong phòng có tiếng ho khan.

Ta lặng lẽ thu hồi nhuyễn cốt tán* đang cầm trong tay vào ống tay áo tối màu.

*(nhuyễn cốt tán: một loại chất độc)

May mắn là ta chưa tùy tiện ra tay, nếu vừa rồi ta dùng nhuyễn cốt tán giải quyết nam nhân sau lưng, tất sẽ kinh động một người khác, đến lúc đó cái mạng nhỏ vất vả mới nhặt được về này e là lại đánh mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/vi-dai-cuoc/1.html.]

“Công tử!” Nam nhân phía sau lo lắng gọi.

Ngửi thấy mùi m..áu tươi tràn ngập trong không khí, trong lòng ta nảy ra diệu kế.

“Vị đại ca này, ngươi đừng khẩn trương, ta là y sư của y quán Tụng Nguyên, hình như công tử nhà ngươi bị thương, để ta xem qua cho hắn một chút.”

Nhận thấy lưỡi d.a.o trên cổ được nới lỏng, ta lại kích động: “Nếu thương tích nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể tổn thương đến tính mạng.”

“Đừng có giở trò.”

Nam nhân đó nói xong buông lỏng cánh tay đang trói chặt ta, hơi hơi dời người về phía sau, nhưng lưỡi d.a.o vẫn kề trên cổ ta.

Cúi người thắp sáng ngọn đèn hình tròn chạm khắc rỗng ruột trên bàn, sau khi có ánh sáng, ta nhìn về phía trước, nơi có tiếng ho khan truyền đến thì vừa hay đụng phải một đôi mắt hoa đào đầy khiếp sợ.

Nam nhân trước mặt mặc áo trắng, khuôn mặt thuần khiết nho nhã, sắc mặt tái nhợt, tôn khóe miệng đỏ như son, một vẻ đẹp của người đang mắc bệnh. (股病态美感)

“Sơ Cảnh.” Nam nhân lẩm bẩm chào hỏi.

“Đã lâu không gặp.” Ta cười chào hỏi, sau đó chỉ chỉ con d.a.o đặt trên cổ mình: “Đều là người quen cũ, có thể bảo hắn bỏ d.a.o xuống được không?”

Cố Thanh Hư dường như không nghe thấy, đột nhiên bước nhanh tới, kéo ta ôm vào lòng, lực mạnh đến mức như muốn khảm ta vào trong xương.

Lúc ở trong lòng Cố Thanh Hư, ta còn đang suy nghĩ, nếu không phải Thừa Phong thu d.a.o nhanh, lúc này có lẽ ta đã ở Diêm Vương điện uống trà rồi.

“Sơ Cảnh.”

Giọng Cố Thanh Hư khàn khàn trên đỉnh đầu, ta khó chịu nhíu chặt hai hàng lông mày, thậm chí có chút buồn nôn muốn ói.

Trong tiếng bước chân hỗn độn dồn dập, có vài giọng nói truyền tới.

“Chư vị sai gia xin dừng bước, đây là chỗ ở của sư muội ta.”

“Tránh ra.”

Trong lòng ta vui vẻ, dùng sức kéo Cố Thanh Hư ra, lui về phía sau một bước, trở tay chỉ vào sau cửa nói: “Ta giúp các ngươi đuổi người đi.”

Ta chậm rãi lui ra cửa, sau khi sờ được chốt cửa, kiềm chế sự vui mừng trong lòng, sau đó mạnh mẽ kéo cửa ra, chạy ra ngoài, nhào tới trước mặt quan sai dẫn đầu hét to: “Sai gia, hai nghịch tặc trốn ở trong phòng ta, mau bắt lấy bọn họ.”

Quan sai dẫn đầu thấy Cố Thanh Hư ở trong phòng, kích động muốn rơi nước mắt, kéo ta ra, quỳ một gối xuống đất, ôm quyền hô: “Cố tướng gia.”

 

Loading...