Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vãn Tinh Dữ Nhĩ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-22 09:59:29
Lượt xem: 2,419

Trong lòng ta nghĩ, giờ làm sao mà còn ngủ được nữa, ta chỉ mong sớm được bay về kinh thành, tránh xa hai huynh đệ này.

Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng, đến tận giờ Ngọ, hắn mới lười biếng đứng dậy, mở cửa ra, bên ngoài đã có người của Ngô đại nhân đứng chờ.

"Điện hạ có muốn đến bờ đập xem xét, tiện thể thăm hỏi nạn dân không?"

Trì Ngọc Bạch chẳng thèm nhìn hắn, chỉ không kiên nhẫn phẩy tay:

"Việc cứu trợ đã có Lục đệ lo liệu, không có gì đáng lo. Còn những dân đen đó có gì hay mà xem? Chi bằng đi dạo phố, xem có gì thú vị. Vãn Vãn, Thông Châu nổi tiếng với lụa là, bản Thái tử dẫn nàng đi may mấy bộ y phục đẹp mắt."

Trì Ngọc Bạch thực sự đã dẫn ta đi dạo khắp phố phường suốt cả ngày, bất cứ thứ gì ta liếc mắt nhìn, hắn đều sai người đóng gói mua về, không hề chớp mắt, y như một công tử bại gia chính hiệu.

Người hầu của Ngô đại nhân được phái theo chúng ta thì cứ theo sát bước, cầm đồ, trả tiền, chạy đến toát cả mồ hôi.

Nửa tháng trôi qua, Ngô đại nhân lại tổ chức một bữa tiệc xin lỗi lần nữa.

Nhưng lần này, bữa tiệc vô cùng xa hoa, số quan viên tham dự cũng đông hơn lần trước rất nhiều, ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy, mặt mày hớn hở.

Tiệc được bày đầy các món sơn hào hải vị, rượu ngon, thỉnh thoảng còn có những vũ cơ mặc đồ mỏng manh, uốn éo nhảy múa, tạo nên một cảnh tượng hoan ca phồn thịnh.

Mấy hôm trước, ám vệ của Trì Tễ Chu báo về rằng, dân chúng bị ảnh hưởng bởi nạn lụt đang không có cái ăn, không có nơi ở, nơi phát cháo cứu trợ chỉ phát toàn nước gạo, không đủ no bụng.

Dân chúng oán thán khắp nơi, khóc lóc thảm thiết, cảnh tượng chẳng khác nào địa ngục trần gian.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, ta nhìn bữa tiệc trước mắt mà khinh thường, nắm chặt tay, hận không thể b.ắ.n một mũi tên vào mỗi người ở đây để giải tỏa cơn giận.

Đột nhiên cảm thấy tay mình ấm lên, Trì Ngọc Bạch tiến lại gần, nhẹ nhàng bóp tay ta, thì thầm bên tai:

"Yên tâm, bọn họ không ai thoát được đâu."

Không hiểu vì sao, với lời hứa hẹn này của hắn, ta bỗng thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn.

Hắn đúng là một kẻ mưu trí, có lẽ đã sắp xếp mọi thứ từ trước, chỉ chờ đến lúc bắt gọn bọn chúng mà thôi!

Buổi tiệc diễn ra vui vẻ, các quan viên đã hoàn toàn coi Trì Ngọc Bạch là người của mình, thi nhau đến nịnh nọt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/van-tinh-du-nhi/chuong-7.html.]

"Điện hạ quả thật khí độ phi phàm, vừa đến Thông Châu là nạn lụt đã được kiểm soát, đúng là phúc lớn cho Đại Khởi"

"Đại Khởi có được Điện hạ là Thái tử, tương lai sẽ không lo gì không thịnh vượng."

"Chờ khi Điện hạ mang công trạng về kinh, nhất định phải nói tốt cho chúng ta vài lời, chúng ta sau này chỉ biết theo Điện hạ mà thôi."

Trì Ngọc Bạch nửa nằm trên ghế, ung dung ăn nho ta bóc cho hắn, một chân gác lên đầu gối ta, mắt nhắm hờ, trả lời từng câu một cách hờ hững:

"Tốt, tốt."

Bộ dạng này của hắn thật sự là không thể nhìn nổi.

Trong khi ta thầm khinh thường hắn, các quan viên lại liếc nhìn nhau, rồi dạt ra tạo thành một lối đi.

Từ phía cuối lối, Ngô đại nhân bước nhanh về phía trước với đôi giày thêu chỉ vàng, theo sau là những người hầu mang theo mấy chiếc rương gỗ đỏ nặng trĩu, kính cẩn dâng lên trước mặt Trì Ngọc Bạch:

"Điện hạ đã cất công đến Thông Châu, trước kia có điều gì sơ suất, xin ngài lượng thứ. Đây là chút tâm ý của chúng thần, mong Điện hạ vui lòng nhận cho."

Nói xong, mấy người hầu mở những chiếc rương ra, bên trong là những thỏi bạc trắng lóa, nhiều đến mức khiến người ta phải trợn tròn mắt.

Trì Ngọc Bạch nhướn mày, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười đẹp mắt.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Thấy hắn cuối cùng cũng nở nụ cười, Ngô đại nhân càng thêm phấn khởi, sai vũ cơ rót rượu, tuyên bố rằng hôm nay không say không về.

Nhưng chưa kịp rót đầy ly, bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt âm thanh đều tăm tắp, như tiếng vũ khí kéo lê trên mặt đất, thanh thế hùng hậu, khiến người ta không khỏi khiếp sợ.

Khi mọi người còn đang ngơ ngác nhìn nhau, Trì Tễ Chu đã dẫn một đội binh sĩ xông vào, vây chặt tất cả mọi người trong phòng.

Ngay sau đó, những binh sĩ mặc giáp bạc, cầm trường thương đồng loạt tiến vào, nhanh chóng bao vây toàn bộ bữa tiệc.

Tiếng hét của các vũ cơ vang lên liên tục, Ngô đại nhân như chợt hiểu ra điều gì, tay cầm ly pha lê rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu trong trẻo.

Hắn nghiến răng, chỉ tay vào Trì Ngọc Bạch mà lớn tiếng chửi rủa:

"Ngươi… ngươi là giả vờ!"

Trì Tễ Chu từ phía sau đá mạnh vào chân hắn, khiến hắn khuỵu xuống trên mảnh pha lê vỡ, lập tức phát ra tiếng hét đau đớn như tiếng lợn bị chọc tiết.

Loading...