Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vân Sơ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-05-15 17:00:56
Lượt xem: 180

Quách Chiếu nhìn chằm chằm vào Kỳ Uyên trong tranh, hắn là người đã đi theo Kỳ Uyên nhiều năm, lúc này sự chấn động đối với hắn không kém gì ta. Giọng hắn khàn đặc, sau một hồi lâu mới hỏi ta: "Vậy phải làm sao?"

Liễu Lâm nghe vậy nổi trận lôi đình, hắn túm lấy cổ áo Quách Chiếu nói: "Các ngươi điên rồi sao? Tại sao còn cho rằng tân đế Đại Lương đó sẽ giữ lời? Bệ hạ đã thỏa thuận với Hàn Bộ rồi, hai người các ngươi đừng có làm loạn!"

Nói xong, hắn xông ra khỏi lều, ta không quan tâm hắn đi đâu, có lẽ là đi viết thư cho hoàng thượng. Quách Chiếu sững sờ nhìn ta, hắn nói: "Làm sao ngươi chắc chắn đó là Kỳ Uyên?"

Ta mô tả hình dạng chiếc nhẫn bạch ngọc rỗng, bổ sung: "Hình dạng nó khuyết chính là hình trăng non."

Chiếc nhẫn này Kỳ Uyên luôn đeo, là vật chàng có từ khi còn nằm nôi.

Quách Chiếu không cam lòng, lại hỏi: "Nếu lỡ như? Nếu lỡ như ngươi nhận nhầm thì sao?"

Ta khẽ cười, ngắt lời hắn: "Ngươi quên rồi sao, ta là Vân Sơ."

Hắn không nói nữa.

Đúng vậy, Vân Sơ làm sao có thể nhận nhầm Kỳ Uyên. Hắn cau mày nói: "Liễu Lâm biết ngươi gặp hoàng đế Đại Lương, liệu có..."

Ta xua tay nói: "Kết quả cũng vậy thôi."

Quách Chiếu không hiểu, nhưng ta không muốn nói thêm nữa. Thực ra kết quả của ta đều như nhau.

Sáng sớm hôm sau.

Lưu Song đã kiểm kê xong quân lương, nấu xong canh thịt dê nóng hổi đợi ta. Ta vừa ăn vừa ném xương cho con ch.ó vàng canh lều, thấy nó ăn ngon lành, ta cũng vui lây. Lưu Song đột nhiên hỏi ta: "Tướng quân, người có hối hận khi tòng quân không?"

Ta suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Không hối hận."

Hắn do dự một lát, rồi lại hỏi: "Tướng quân, người có hối hận khi yêu ngài ấy không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/van-so/chuong-6.html.]

Lần này ta không cần nghĩ ngợi, lắc đầu nói: "Không hối hận."

Có gì để hối hận chứ? Yêu một người như vậy, ta tâm phục khẩu phục.

Từng là vị tướng tài của Tùy quốc, Kỳ Uyên của Vân Sơ, chàng đối với Tùy quốc trung thành, đối với bách tính nhân từ, đối với người trong lòng lại càng yêu chiều hết mực.

Mà nay Kỳ Uyên đã quên đi quá khứ, chỉ nhớ thân phận hoàng tử của mình, càng một lòng mưu cầu phúc lợi cho Đại Lương, đã ở ngôi vị đó thì phải làm tròn trách nhiệm. Chỉ là lập trường khác nhau, không ai sai cả.

Đây là lựa chọn của chàng, có lẽ chàng không muốn nhớ lại quá khứ. Nhưng không sao cả, Kỳ Uyên còn sống là tốt rồi. Lưu Song lấy từ thắt lưng ra một mảnh giấy, mở ra đưa cho ta, ta nhìn thấy trên tờ giấy nhăn nhúm kia viết đầy những cái tên.

Hắn mong chờ nhìn ta, nói: "Tướng quân, chọn một cái đi?"

 

Ta nhìn những cái tên "Tiểu Giao Nhi", "Nữu Nữu", "Anh Đào", đau đầu nói: "Hay là gọi là Vãn Nguyệt đi."

Lưu Song ngơ ngác hỏi: "Vì sao?"

"Kỳ Uyên nói, nếu sau này có nữ nhi sẽ đặt tên này, ta tặng cái tên đó cho nghĩa nữ của ta." Ta cười. Lưu Song rủ mày xuống, lại bắt đầu khóc.

Thời tiết ngày càng lạnh, đến cuối cùng, nơi nào cũng đóng băng. Áo lông thú trong doanh trại ngày càng dày thêm, ngoài việc bàn bạc quân sự và huấn luyện, ta dành phần lớn thời gian còn lại cuộn mình trên trường kỷ đọc binh thư.

Ta không thể sánh bằng Kỳ Uyên. Mọi bản lĩnh, ý thức của ta đều do chàng ấy dạy dỗ, ta chỉ huy trước mặt chàng quá dễ bị bắt bài. Những ngày này không biết vì sao, ta càng lúc càng dễ nhớ về quá khứ.

 

Loading...