Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

UYỂN NƯƠNG - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2024-09-26 15:57:39
Lượt xem: 265

Ta nhớ tới lời Hoàng hậu nói hôm qua, thì ra vết thương này có liên quan tới Bệ hạ.

Nhưng không biết vì sao, ta không hề cảm thấy khó chịu như hôm qua, cũng không để ý tới sự áy náy của hắn, đã sớm quên hết rồi.

Ta an ủi hắn : "Ta không nhớ rõ cảm giác lúc bị bỏng, nhưng sau đó khi dưỡng thương thì vừa đau vừa ngứa, ta luôn nghi ngờ trong chân mình có giòi, nếu không sao lại đau như vậy, nhưng mà đã qua lâu rồi, chẳng qua là xấu xí một chút thôi."

Ta rất hiểu hắn: "Chuyện này cũng không liên quan tới Ngài, Hoàng hậu là người trong lòng Ngài, cứu nàng ấy là lẽ thường. Nếu là A Lương của ta ở đó, chắc chắn chàng ấy cũng sẽ cứu ta trước."

Nếu là A Lương của ta ở đó, bất kể người kia là công chúa hay là tiểu thư thế gia, A Lương của ta nhất định sẽ cứu ta.

Ta khẳng định chắc chắn.

Không biết đêm qua Bệ hạ nhiễm phải bệnh gì, vậy mà trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, không nói nên lời.

Hắn che miệng ho khan, vậy mà lại nôn ra máu.

Bệ hạ nhỏ giọng hỏi: "Triệu Uyển, nếu A Lương của nàng chọc giận nàng, nàng phải làm sao mới tha thứ cho chàng ấy?"

Ta kỳ quái nhìn chàng một cái, hỏi: "Giận đến mức nào?"

Lưu Lương cụp mắt xuống, hàng mi dài in bóng xuống hai gò má.

Chàng nói: "Khiến nàng cảm thấy, chàng ấy đã phụ nàng."

9

Từ sáng Lưu Lương nói câu đó xong, ta liền không để ý tới hắn nữa, tự mình giận dỗi một bụng.

Cái miệng thối tha, nói A Lương của ta phụ ta.

Lẽ ra ta không nên vì một câu nói như vậy mà khó chịu, nhưng lại sinh ra một nỗi sợ hãi không biết từ đâu mà đến.

Như thể chuyện này thật sự sẽ xảy ra.

Nơi ta ở không phải là cung điện nhỏ ban đầu của ta, mà là tẩm cung của Lưu Lương, trong ngoài đều do Kim Ngô Vệ thân tín của Bệ hạ kiểm soát.

Ta ngủ một giấc dậy, phát hiện Bệ hạ đang gục xuống bàn xem tấu chương. Ta đè nén bất an trong lòng, do dự gọi chàng một tiếng: "Bệ hạ, Ngài có biết, A Lương của ta ở đâu không?"

Bệ hạ quay người lại, ánh đèn lập lòe, đôi mắt phượng đen như mực nhìn ta một cách yên tĩnh.

Hắn nói: "Không biết."

Ta cụp mắt xuống, tiếp tục hỏi: "A Lương của ta, đã ch.ết rồi sao?"

"Không có."

Bàn tay đang siết chặt của ta bỗng nhiên thả lỏng, trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống, ta mím môi nói: "Vậy thì tốt."

Bệ hạ hỏi: "Tốt cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/uyen-nuong/chuong-4.html.]

Ta ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc nhìn chàng nói: "Loạn thế gian nan, mạng người như cỏ rác. Không biết bao nhiêu người sáng còn khỏe mạnh, tối đã không còn. Cho dù ta và A Lương không ở bên nhau, biết chàng ấy còn sống, đã là chuyện rất tốt rồi."

Nói ra những lời này thật xấu hổ, huống chi ta còn là Quý nhân của Bệ hạ, ta ấp úng nói: "Ngài hẳn là không để bụng, trong lòng ta có A Lương chứ?"

Lưu Lương nhìn ta, trong khoảnh khắc dường như có ngàn vạn lời muốn nói.

Cuối cùng hắn chỉ lắc đầu, quay mặt đi:

"Trước đây ta đã từng gặp A Lương của nàng một lần. Uyển Nương, A Lương của nàng, muốn ta chăm sóc nàng thật tốt."

Ta yên tâm.

Ta biết mình đã quên rất nhiều chuyện.

Nhưng không sao, chỉ cần ta biết, A Lương vẫn luôn nhớ tới ta, sẽ tới tìm ta.

Vậy thì ta sẽ sống thật tốt.

Một lúc sau, ta sắp ngủ thiếp đi rồi, nghe thấy giọng Lưu Lương khàn khàn: "Triệu Uyển, trong lòng nàng, A Lương của nàng tốt như vậy sao?"

Ta không cần suy nghĩ liền trả lời: "A Lương của ta, là người tốt nhất trên đời."

10

A Lương của ta, là người tốt nhất trên đời.

Nếu không có chàng ấy, ta đã sớm nhảy sông tự vẫn rồi.

Âm huyện là vùng đất hẻo lánh, không bị ảnh hưởng nhiều bởi chiến loạn, nhưng cường hào ở địa phương còn ghê gớm hơn cả quan lại.

Cha và anh huynh trưởng đã sớm bị bắt đi làm lính rồi ch..ết, trong nhà chỉ còn lại mình ta, mấy mẫu ruộng, vài lão bộc, biết mình có dung mạo xinh đẹp, nên ta không bao giờ ra khỏi nhà. Nhưng tai họa lại ập đến, nhị công tử nhà họ Lâm, cường hào ở Âm huyện muốn cưỡng ép ta làm thiếp, mọi người đều gõ chiêng khua trống chúc mừng ta.

Vào nhà họ Lâm, sẽ có cơm trắng ăn không hết gấm vóc mặc không hết, rõ ràng ta đã gầy gò ốm yếu vì đói, nhưng vẫn cắn răng không chịu đi.

Lâm nhị công tử cười, chỉ vào tên ăn mày m.á.u me đầm đìa bên cạnh nói: "Không coi trọng Lâm nhị ta, vậy ta cho nàng chọn một mối hôn sự. Ta và hắn, Triệu Uyển, nàng tự chọn đi."

Ta chọn tên ăn mày, Lâm nhị công tử tức đến mức suýt nữa thì ngã ngửa.

Ta cắn răng cõng hắn về nhà, không có sính lễ mà thành thân, thậm chí còn không biết tên họ của hắn. Rửa sạch mặt hắn mới phát hiện, tên ăn mày này có dung mạo rất tuấn tú.

Đáng tiếc tay chân đều bị đánh gãy, ngay cả xương sống cũng không tha.

Hắn nhắm mắt lại, giữa mày mắt mơ hồ có thể thấy vẻ uể oải. Không biết trước kia từng cao quý biết bao, không biết vì sao lại lưu lạc đến nông nỗi này.

Ta hỏi hắn: "Muốn sống không?"

Ta đợi đến sắp ngủ thiếp đi rồi, mới nghe thấy một tiếng khàn khàn: "Muốn."

Trong loạn thế, ta muốn sống, Vân Nô cũng muốn sống.

 

Loading...