Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tuyết Phù Dung - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-06-12 17:36:34
Lượt xem: 7,496

13.

Ta nhất định phải đẩy nhanh tiến độ trước hôn lễ, hoàn thành tất cả mọi việc.

Ta không thể thật gả cho Tống Sơ Niên.

Cho nên khi Tống Sơ Niên hẹn ta đi đến nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta rất không tình nguyện.

Hắn muốn làm gì đây? Nhớ chuyện xưa sao?

Đáng tiếc ta vẫn còn ký ức đời trước, chỉ có câu: "Ngươi ô uế, Không xứng với ta."

Ta lấy cớ có việc không có đi, không nghĩ tới Tống Sơ Niên tự mình đến Khương phủ đến tìm ta: "Tuyết Dung, chỉ lần này thôi, ta có chuyện quan trọng muốn nói với nàng."

Chúng ta ngồi gốc cây liễu đã từng thích nhất, Tống Sơ Niên đưa cho ta một quyển sách: "Đây là《 Sách thế luận 》ta viết, hai năm sau, thiên văn chương này sẽ để cho ta chính thức trở thành  phụ tá đắc lực nhất của Thánh thượng."

Ta hơi nghi hoặc một chút: "Vì sao lại phải là hai năm sau? Hiện tại không được sao?"

Tống Sơ Niên không trả lời ta, mà là hỏi ngược lại: "Tuyết Dung, gần đây nàng tính tình thay đổi rất nhiều, tnàng dã gặp phải chuyện gì thế?"

"Ta nhớ được, lúc trước nàng rất quan tâm tỷ tỷ nàng, bây giờ  nàng chẳng quan tâm? Thật chẳng lẽ chỉ bởi vì nàng ta yêu đương vụng trộm?"

Ta cúi đầu hàm hồ nói: "Nàng cô phụ tín nhiệm của ta."

Tống Sơ Niên thở dài, ôm vai của ta ôn nhu nói: "Tuyết Dung, nàng có  tin ta không? Ta sẽ giúp nàng báo thù."

Trong lòng ta chấn động.

Lời này là có ý gì? Hắn biết cừu hận của ta?

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tống Sơ Niên tiếp tục nói: "Những ngày này ta một mực quan sát, nàng vẫn là nàng, chỉ là có chút phần phòng bị cùng lạnh lùng, trong mắt luôn có không giấu được hận ý."

"Ta liền biết, nàng vẫn nhớ kỹ những chuyện kia. Nàng cũng, mang theo ký ức sống lại một đời."

Ta khiếp sợ quay người nhìn Tống Sơ Niên, hắn thế mà cũng...... Trùng sinh?

Nhưng điều kiện trùng sinh không phải là/…. Phải ch rồi sao?

Tống Sơ Niên nắm thật c.h.ặ.t t.a.y của ta giải thích nói: "Ta so với nàng c.h.ế.t muộn mấy canh giờ, cho nên tỉnh lại lần nữa là lúc trong hoàng cung. Ta nhất thời bị Thánh thượng vây khốn đi không được, lòng nóng như lửa đốt, cũng may nàng không có việc gì."

Hốc mắt Tống Sơ Niên có chút ướt át, hắn giống như rất khó chịu.

Nhưng ta rất lý trí, nếu hắn cũng có trí nhớ của kiếp trước, vậy ta cũng không cần lại đóng kịch.

"Vậy thì Tống đại nhân có phải là nên đến giải thích một chút, tại sao hôm đó lại đuổi ta ra khỏi Tống phủ không?"

Tống Sơ Niên một mặt áy náy: "Hôm đó ta trở lại trong phủ đã là đêm khuya, biết được chuyện của nàng, ta lập tức tiến đến vương phủ, thế nhưng là không thể nhìn thấy nàng."

"Về sau ta mới biết được, huynh trưởng tự tiện dùng danh nghĩa của ta truyền lời cho nàng, hắn sợ nàng sẽ ảnh hưởng đến Tống phủ. Từ đó về sau, ta cùng hắn lại không nói nói chuyện."

"Ta muốn cứu nàng ra vương phủ, đi cầu Thánh thượng, nhưng Thánh thượng nói là phụ thân nàng đã đồng ý, ông ấy không còn biện pháp nào."

"Ta chỉ có thể nghĩ biện pháp kiến công lập nghiệp, tốt đổi lấy một cơ hôi cứu nàng ra. Rốt cục, ta viết ra bản 《 Sách thế luận 》, được phá cách tham gia Đại học sĩ, ta mang theo kim bài Thánh thượng cho đi tìm nàng, nàng đã bị đưa ra thành."

"Ta nhìn nàng một đã gục xuống, trong lòng ta đau đến muốn chết, hận không thể bay thẳng về quá khứ."

"Nhưng ta rốt cục đến bên cạnh nàng thì, nàng đã không có hô hấp."

Tống Sơ Niên nói nước mắt đã rơi xuống, ta nhìn bộ dáng này, trong lòng cũng đau.

"Ta đem nàng về tới mộ tổ Tống gia, ôm nàng nằm vào trong quan tài, ta nói qua vô luận ngàn khó vạn hiểm, sinh lão bệnh tử, ta đều muốn cưới nàng về Tống gia môn."

"Là ta không tốt, hôm đó không có sớm trở về, không cứu được nàng. Bởi vậy ta nghĩ, chí ít Hoàng Tuyền Lộ ta bồi nàng cùng đi."

Ta nghe Tống Sơ Niên kể lại, chẳng biết lúc nào đã lệ rơi đầy mặt.

Hắn vậy mà vì ta tuẫn tình.

Thì ra bings trắng ta thấy trong tuyết kia, là hắn.

Ta đột nhiên hiểu hôm đó bên ngoài Tống phủ, tại sao hắn nhìn thấy ta lại có dáng vẻ bối rối không để ý đến xung quanh, tại sao lại trước mặt mọi người ôm ta.

Thì ra là, như thế.

14.

Thì ra thiếu niên lang ta thích, chưa hề ghét bỏ ta, hắn từ đầu đến cuối luôn yêu  ta.

Trên đường về nhà, ta một mực chăm chú nắm tay Tống Sơ Niên, dụng tâm cảm thụ hơi ấm lòng bàn tay hắn. Tống Sơ Niên đã nhận ra tâm tình của ta, ôm thật chặt, đem cằm tựa vào vai ta: "Tuyết Dung, đừng sợ, lần này ta tuyệt sẽ không thả tay nàng ra nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tuyet-phu-dung/chuong-7.html.]

Chúng ta cứ như vậy một đường ôm nhau, hai người đều không nói gì, nhưng ta thỏa mãn cực kỳ.

Ta ôm thiếu niên ta yêu, hắn cũng thích ta.

Chỉ là, trước khi ta an tâm hưởng thụ niềm vui sướng này, ta trước tiên cần phải đem người chướng mắt xử lý.

Tống Sơ Niên giống như là đi guốc trong bụng ta, luôn luôn biết ta đang suy nghĩ gì.

Hắn rảnh tay vuốt vuốt đỉnh đầu của ta: "Ta đã nghĩ đến biện pháp đem Tần Mục ngã ngựa."

Bản 《 Sách thế luận 》 này ra mắt sớm hai năm, Thánh thượng trên triều đình khen không dứt miệng, để Tống Sơ Niên tùy ý chọn một chức quan.

Hắn chọn Hình bộ Thượng thư.

Quan mới đến chỉ thị ba việc trọng, thứ nhất chính là lật lại những bản án cũ.

Vụ án những quan lại lúc trước bao che cho nhau bị hắn lât lạt hết, sau đó dâng tấu chương xin Hoàng thượng xử lý.

Thánh tâm cực kỳ vui mừng, tán tụng hắn là Bao Thanh Thiên chuyển thế.

"Có Tống ái khanh ở đây, triều ta lo gì không hưng thịnh?"

Lời này là chính Thánh thượng tự nói, cho nên khi Tống Sơ Niên cuối cùng đem đủ loại tội ác bày ra ròng rã một quyển sách của Tần Mục danag lên, Thánh thượng cũng không còn cách nào giữ gìn người đệ đệ này nữa.

Thiên tử phạm pháp đều xử lý như thứ dân, huống chi là Vương gia ngày ngày làm việc ác trời đất không dung thứ mày?

Thánh thượng không có cách nào lại mở một con mắt nhắm một con mắmắt nhắm mắt mở cho qua nữa , bởi vì bên dưới văn võ bá quan đều chăm chăm nhìn vào.

Cuối cùng Hình bộ định tội, cho Tần Mục định c.h.é.m đầu chi tội mười hai đầu, lưu vong chi tội mười tám đầucó 12 tội đáng c.h.é.m đầu, mười tám tội ghi vào sử sách.

Tống Sơ Niên kể cho ta  hững điều này, ngữ khí rất bình tĩnh: "So với sự tra tấn mà nàng phải hánh chịu, hắn ngược lại là nhẹ nhàng hơn rất nhiều , trát đao rơi xuống, tội lỗi của hắn vậy là chuộc xong."

Ta kéo cánh tay của hắn trấn an: "Hành hình trước đó, Thánh thượng sẽ đi thiên thăm hắn phải không?"

Thánh thượng quý thể, đương nhiên sẽ không đi.

Nhưng ta có thể đi.

Tần Mục mang theo xiềng xích ngồi tại chiếu rơm bên trên nhìn ta, cười phóng đãng như cũ: "Tiểu mỹ nhân, nàng không nỡ để ta chết, tới thăm ta thật à?"

Ta không để ý đến hắn, trực tiếp sai người đem nước đá tưới vào trên người hắn.

Hắn lắc lắc mái tóc ướt đẫm cười nói: "Sảng khoái, ngày này đang nóng nực, cần chút nước đá này giải nóng."

Nhưng là tầm mười bồn nước đá dội xuống xong, hắn dần dần không bình tĩnh nổi.

Hắn nhìn ta gào thét: "Ngươi biết bản vương là ai không? Dám như thế dội bản vương?"

Vẫn không có ai để ý hắn.

Nước tưới đủ, ta rắc đầy muối lên trên, trói tay chân của hắn lại.

Một đêm này, hắn sẽ lại lạnh lại ngứa, lại chỉ có thể chịu đựng.

Từ thiên lao ra ngoài, Tống Sơ Niên một mực không nói gì, qua hồi lâu, hắn đột nhiên ôm ta, khóc.

"Hắn trước kia là hành hạ nàng như thế này, có đúng không?"

Ta cắn cắn môi: "Chín trâu mất một sợi lông."*

( Nguyên văn : "九牛一毛" Cụm từ này có nghĩa là một phần rất nhỏ, không đáng kể. Nó được sử dụng để so sánh một thứ gì đó với một thứ khác lớn hơn rất nhiều.)

 

Tống Sơ Niên khóc càng to hơn, hắn ôm ta không ngừng xin lỗi: "Thật xin lỗi, Tuyết Dung, là ta làm trễ nải, làm hại nàng chịu khổ hai năm. Đều là ta không tốt, đều tại ta."

Ta lau nước mắt cho hắn không ngừng trấn an: "Là chính ta không cẩn thận, trúng kế Khương Ngọc Phù, không trách chàng, thật không trách chàng."

Nhưng vô luận ta khuyên như thế nào, Tống Sơ Niên đều khóc không ngừng.

Ta lần đầu mới biết, dỗ dành nam nhân, thực ra lại khó như vậy.

Vậy ta chỉ có thể xuất ra đại chiêu —— Ta kiễng chân lên gần mặt Tống Sơ Niên, chạm môi mình lên môi hắn.

Dùng môi của ta, ngăn chặn kẻ đang không ngừng nhận lỗi kia

Tống Sơ Niên trong nháy mắt đỏ bừng mặt đến mang tai, nhưng rất nhanh hắn liền phản ứng lại, ôm ta hôn không ngừng.

"Tuyết Dung, nàng học được điều xấu."

"Nhưng là, điểm này xấu có thể giữ lại sử dụng cũng được."

Loading...