Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TƯỞNG GIA ĐI TÌM (LẠI) - 8

Cập nhật lúc: 2024-06-14 20:49:10
Lượt xem: 378

23

Đêm đến, tôi trằn trọc không ngủ được.

Khóc, rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Bà ngoại từng hỏi tôi, mẹ tôi ch//ết rồi, tại sao tôi không khóc?

Đối mặt với những bất công, tôi thực sự khóc rồi, kẻ bắt nạt sẽ buông tha tôi sao?

Nước mắt của dì nhỏ khiến tôi nhớ đến người mẹ đã qua đời của mình, thực ra, ký ức về hình ảnh của mẹ trong tôi đã trở nên rất mờ nhạt. 

Nhưng tôi vẫn không thể ngừng nghĩ, nếu bà ấy còn sống, hôm nay bà ấy có bảo vệ tôi như dì nhỏ không?

Tiếc rằng, bà ấy đã ch//ết, còn bố tôi… cũng chẳng khác gì như đã ch//ết.

24

Sáng hôm sau, tôi quyết định cùng dì nhỏ đến nhà họ Vinh ở tỉnh.

Trong bữa sáng.

Vinh Tử Khôn đang ăn sáng, nghe vậy, liếc nhìn tôi một cái, khẽ gật đầu, "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."

Vinh Khiên mỉm cười, rất quyến rũ.

"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt", tôi thậm chí còn không có quyền lựa chọn, gọi gì là “trang tuấn kiệt”?

Dì nhỏ bảo tôi ngồi cạnh ăn sáng cùng.

Vinh Tử Khôn hỏi tôi, "Cô bé, nghe nói cháu ở nơi công cộng đập một đứa nhỏ nhà họ Mạnh?"

Tôi cứng cổ trả lời, "Là mẹ nó chửi dì trước, chửi là… đồ đ//ê t//iện."

Vinh Tử Khôn lại hỏi, "Nhà họ Mạnh bắt nạt cháu ở trường?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Tôi im lặng.

Vinh Tử Khôn lại cười.

"Cháu biết ơn dì cháu đấy, hơn thằng con trai của ta nhiều."

Vinh Khiên chen vào, "Bố, bố nói xấu con trước mặt người ngoài nữa sao."

Vinh Tử Khôn nói, "Đây là cháu ngoại của mẹ con, là em họ con, sao là người ngoài? Sau này con không được bắt nạt Tưởng Gia."

Tôi lạnh lùng, không có lời nào cảm ơn hay nịnh nọt.

Vinh Tử Khôn lại hỏi về thành tích và tình hình học tập của tôi.

"Cháu mới lớp 10 đã muốn tham gia kỳ thi đại học năm sau?"

Đó là vì tôi muốn trốn khỏi huyện này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tuong-gia-di-tim-lai/8.html.]

Vinh Tử Khôn nói, "Đến tỉnh, cháu có thể học trường trung học tốt nhất, ta tin rằng với khả năng của cháu, thi đỗ đại học không phải là vấn đề."

Vinh Khiên cười, "Con thi không đỗ, vậy Tưởng Gia là sinh viên đầu tiên trong nhà rồi."

Lúc đó, tôi không hiểu, một đứa trẻ mồ côi như tôi có gì đáng để cha con nhà họ Vinh coi trọng.

25

Dì nhỏ đi cùng tôi về nhà ngoại thu dọn hành lý. Ngoài các giấy tờ quan trọng và quần áo, dì nhỏ không muốn tôi mang theo bất cứ thứ gì khác.

Thật ra, ngoài hai bộ đồng phục để thay đổi, tôi đâu có bộ quần áo nào thường mặc đâu.

Dọn dẹp xong, đồ đạc của tôi chỉ chiếm nửa ngăn vali.

Dì nhỏ cảm thán, "Sao con giống dì thế, năm xưa khi dì rời đi cũng phát hiện chẳng có gì đáng để thu dọn cả."

Tôi nhìn vào gương mặt được bảo dưỡng tốt của dì nhỏ và nghĩ, sao lại không có chứ? Danh tiếng, tương lai, thậm chí là tình thân, đều là dì không muốn nữa thôi.

Những lời chỉ trích và tiếng chửi mắng, tất cả đều để lại cho ngoại già và tôi lúc còn nhỏ.

Tôi còn quá nhỏ, chỉ nhớ ngoại có tính khí không tốt, chứ không nhớ rằng bà cũng đã phải gánh chịu rất nhiều.

Khi chúng tôi xuống lầu, không kịp tránh gặp phải người hàng xóm đối diện.

Chủ nhà là một người phụ nữ, suốt năm qua không ngừng nói xấu, đôi khi còn đổ nước bẩn trước cửa nhà ngoại, nói để tránh xui xẻo.

Ai ngờ, lần này gặp tôi và dì nhỏ, bà ta lại nhiệt tình chào hỏi.

Tôi giữ một khuôn mặt lạnh lùng, dì nhỏ đáp lại vài câu khách sáo.

Người phụ nữ nói, "Đến thành phố cũng tốt, Tưởng Gia rất xuất sắc, sau này sẽ có tương lai tốt hơn."

Trong lòng tôi chỉ có sự khinh bỉ.

Lên xe, dì nhỏ vỗ nhẹ tay tôi, nói: "Gặp người chỉ nói ba phần, sau này họ chỉ có thể ngưỡng mộ con, hãy mỉm cười một cái."

Tôi miễn cưỡng nở một nụ cười.

Khi chiếc xe lăn bánh, dấu vết của thị trấn dần rời khỏi tầm mắt tôi.

Tôi không có gì để nhớ, đối với tương lai, sự lo lắng về những điều chưa biết nhiều hơn là kỳ vọng.

26

Đến thành phố, tôi mới thật sự chứng kiến sự giàu có của gia đình nhà họ Vinh.

Khu biệt thự trên nửa sườn núi, nếu đi bộ ra vào chắc cũng mỏi chân.

Qua cánh cổng sắt trạm trổ nghệ thuật hoành tráng, trước biệt thự có đài phun nước và vườn hoa, độ xa hoa bên trong không cần phải nói.

Điều kỳ lạ là bên trong còn có hồ bơi và phòng giải trí điện tử, thậm chí còn có một hầm rượu xây cả một bức tường để chứa rượu.

Những điều giàu sang này, nếu không tận mắt thấy, một cô gái nhỏ từ thị trấn như tôi cũng không thể tưởng tượng nổi.

Vinh Tử Khôn về nhà, có rất nhiều người vây quanh, không chỉ là bảo mẫu hay tài xế thông thường, mà còn có ba bốn vệ sĩ mặc vest chỉnh tề.

Loading...