Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TƯỞNG GIA ĐI TÌM (LẠI) - 5

Cập nhật lúc: 2024-06-14 20:10:45
Lượt xem: 952

14

Trở lại lớp học, tôi cầm cây chổi phía sau lớp, đánh mạnh vào đầu Mạnh Khải, kẻ cầm đầu bắt nạt tôi.

Thực tế, tôi không được lợi gì, bị đ//ánh bầm dập cả mặt mũi.

Tiếng động quá lớn khiến cả thầy giáo phụ trách kỷ luật và hiệu trưởng đều bị kinh động.

Thầy giáo phụ trách kỷ luật hỏi tôi: “Em đang làm gì vậy?”

Tôi kể tường tận mọi chuyện bị b//ắt n//ạt.

Mạnh Khải bị tôi đ//ánh vào mặt, ngửa đầu cầm m.á.u mũi. Nghe tôi nói, hắn đột nhiên nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, phần nhiều là không thể tin nổi.

Trước đây tôi im lặng, những kẻ bắt nạt tưởng tôi câm, nhiều người lần đầu tiên thấy tôi nói nhiều như vậy.

Cuối cùng, tôi hỏi ngược lại thầy phụ trách kỷ luật.

“Giáo viên chủ nhiệm hỏi tại sao họ bắt nạt em, họ nói họ thích. Em cũng muốn hỏi, tại sao em không thể vì thích mà đánh họ!”

Thầy phụ trách kỷ luật liếc nhìn giáo viên chủ nhiệm với vẻ mặt thay đổi.

Hiệu trưởng trầm ngâm nói: “Tưởng Gia là thần đồng nổi tiếng của huyện.”

Năm đó tôi nhảy lớp vào trường Nhất Trung huyện, hiệu trưởng đích thân đến nhà tôi để thuyết phục. 

Nếu không đo lường được giá trị của mình, tôi cũng không dám liều lĩnh đánh nhau như vậy.

Tôi chọn địa điểm đánh nhau là sân thể thao lớn, đảm bảo giáo viên có thể dễ dàng nhìn thấy: Một mình tôi như phát điên, đuổi đánh một nhóm “sói”, rồi bị một nhóm “sói” đánh lại.

Nếu đã muốn tôi không sống yên, thì tại sao không cùng nhau không yên ổn!

Tôi mang trong mình sự dũng cảm và thù hận, quyết tâm x//é n//át bộ mặt của tất cả mọi người.

15

Hiệu trưởng chuyển tôi từ lớp trọng điểm một sang lớp hai yếu hơn.

Giáo viên chủ nhiệm cũng thay bằng một người đàn ông trung niên ít nói.

Lần này, không ai trong lớp dám bắt nạt tôi nữa, thậm chí còn có nhiều người ngưỡng mộ và khâm phục sự phản kháng của tôi.

Lớp trọng điểm toàn là những học sinh xuất sắc, không chỉ vượt trội về thành tích mà còn tự do bắt nạt học sinh lớp khác bằng lời nói và hành động.

Nhiều người ít nhiều đều bị học sinh lớp trọng điểm ức hiếp.

Tôi đi học và về nhà thường bị Mạnh Khải và đồng bọn chặn đường, định đ//ánh tôi ngoài trường.

Kết quả là, giáo viên chủ nhiệm mới của tôi, thầy Trần, đạp xe chậm rãi đến và thản nhiên nói:

“Các em có biết kỳ thi cuối kỳ có một môn do tôi chấm điểm không? Trước khi động đến học sinh của tôi, hãy suy nghĩ kỹ.”

Với học sinh lớp trọng điểm, mỗi điểm số đều quý giá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tuong-gia-di-tim-lai/5.html.]

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Họ không phục, nhưng cũng không dám làm gì.

Thầy Trần nhìn từng người trong họ, lạnh lùng nói:

“Các em nghĩ mình có tài, nhưng không biết rằng ngoài kia có người giỏi hơn sao? Đừng tưởng đỗ đại học danh tiếng là có thể tùy tiện như bây giờ.”

“Chuyện gia đình của Tưởng Gia, các em nghe phong phanh mà đã tin, sao không tìm hiểu xem chồng dì Tưởng Gia, Vinh Tử Khôn là ai?”

“Dám chơi trò của người lớn, các em sẽ biết ngoài cổng trường có gì chờ đợi mình.”

Mấy người đó nhìn nhau không nói.

Dù thành tích tốt đến đâu, họ cũng chỉ là học sinh trong tháp ngà, chưa từng thấy được sự hiểm ác thật sự.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi nhận ra, Vinh Tử Khôn không phải người tầm thường.

16

Sau đó, bạn ngồi trước tôi, Triệu Thiến, và hai bạn nam ngồi sau là Liêu Bình và Tiêu Vĩ, thường cùng tôi đi học và về nhà.

Những học sinh lớp trọng điểm chỉ dám nhìn từ xa, chỉ có giáo viên chủ nhiệm cũ thỉnh thoảng mỉa mai vài câu.

Tôi không quản nổi chuyện hàng xóm, họ muốn đồn thổi gì thì cứ tiếp tục.

Đến kỳ thi cuối kỳ, tôi vẫn đứng đầu toàn khối, dù giáo viên chủ nhiệm cũ có xem xét thế nào cũng không tìm ra sơ hở.

Hiệu trưởng thở dài, trao phần thưởng giáo viên chủ nhiệm xuất sắc cho thầy Trần.

Giáo viên chủ nhiệm cũ chỉ nhận được một giải thưởng không có trọng lượng.

Tôi đến văn phòng nhận phần thưởng, nghe thấy các giáo viên bàn tán.

“Chưa từng thấy ai lại đem quân bài quan trọng ra ngoài.”

“Cô Lý vốn không muốn nhận Tưởng Gia, ai mà không biết thầy ấy từng theo đuổi bố của Tưởng Gia, vẫn nhớ người đàn ông đó sao?”

“Còn có chuyện này sao?”

“Cô Lý thua mẹ của Tưởng Gia, không phục, nên trút giận lên Tưởng Gia khi không ai quan tâm cô bé.”

……

Thì ra, tất cả những ác ý tôi nhận được, đều có nguyên nhân.

Nhưng, tại sao tôi phải gánh chịu lỗi lầm của họ!

17

Tôi quyết tâm phải rời khỏi cái thị trấn mục nát này càng sớm càng tốt.

Vì vậy, trong kỳ nghỉ hè, tôi đã tìm gặp hiệu trưởng và bày tỏ ý định muốn lên thẳng lớp 12.

Hiệu trưởng không đồng ý ngay. Ông ấy đã thỏa hiệp và giúp đỡ tôi nhiều rồi. Hiện tại, tôi quá nổi bật ở trường, nếu để tôi tham gia kỳ thi đại học năm sau, đối với ông ấy thực sự là một việc mạo hiểm.

Loading...