Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÚI MÁU CỨU MẠNG - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-08-09 18:44:22
Lượt xem: 2,510

Không có ai ngăn cản tôi, chỉ có Chu Kỵ Bạch.

 

Sau khi dùng sức đẩy tôi ra, hắn tỉ mỉ kiểm tra Giang Phù Vân có bị thương hay không.

 

Tôi từ chối sự giúp đỡ của người khác, tự mình đứng dậy khỏi mặt đất rồi mỉa mai hỏi:

 

“Chu Kỵ Bạch, nếu ngày đó anh kiểm tra Tiểu Dạng cẩn thận, Tiểu Dạng cũng sẽ không chết.”

 

Trước công chúng, hắn vẫn còn có thể bảo vệ Giang Phù Vân đến tận bây giờ.

 

Vậy riêng tư thì sao? Chẳng phải là càng quá đáng hơn sao?

 

Đến lúc này, ánh mắt mọi người ở đây nhìn về phía hắn đều mang theo chút khinh bỉ.

 

“Tô Đề, đều là người một nhà, đừng náo loạn......”

 

Sự tình náo loạn quá lớn, viện trưởng vội vàng chạy tới.

 

Nhưng ông vừa tới, liền bắt đầu hòa giải.

 

"Để Kỵ Bạch xin lỗi cô, viết kiểm điểm rồi dán lên bảng thông báo của bệnh viện giúp cô bớt tức giận, được không?”

 

Làm sao tôi có thể đồng ý?

 

Tiểu Dạng chỉ tham dự một phần vạn trong cái c.h.ế.t của Thẩm Ấu nhưng lại bị Chu Kỵ Bạch bắt cóc đạo đức hai năm.

 

Bây giờ con bé đã chết.

 

Hung thủ hại c.h.ế.t con bé lại chỉ cần viết kiểm điểm là được?

 

Sao có thể như vậy được!

 

Tôi nhất quyết yêu cầu bệnh viện sa thải Chu Kỵ Bạch và hạn chế việc làm sau này của hắn.

 

Nhưng viện trưởng rất là khó xử đẩy đẩy kính mắt.

 

"Tô Đề, bố của cô cũng là bác sĩ, cô từ nhỏ mưa dầm thấm đất, nên biết bồi dưỡng một bác sĩ cần trả giá bao nhiêu nhân lực, vật lực, quốc gia bồi dưỡng cậu ấy nhiều năm như vậy, không thể bởi vì sai lầm nhất thời liền hủy hoại sự nghiệp của cậu ấy như thế được?"

 

“Hơn nữa, cho dù không làm bác sĩ, sau này cậu ấy vẫn có thể làm nghề khác, trừng phạt như vậy đối với cậu ấy mà nói không có tác dụng gì. Ngược lại bệnh nhân chúng ta, sẽ thiếu một cơ hội chữa bệnh, đây là vì nhỏ mà mất lớn.”

 

"Như vậy đi, tôi sẽ cắt lương của cậy ấy và sắp xếp thêm ca, để cậu ấy sai ở đâu thì chuộc tội ở đấy, cô xem như vậy có được hay không?"

 

Không hổ là viện trưởng, nhiều năm xử lý phân tranh y tế như vậy, thủ đoạn quả là độc ác.

 

Bản chất con người là ích kỷ, vừa nghe nói về sau sẽ xem bệnh khó khăn, những người xem lập tức thay đổi giọng điệu.

 

Bọn họ bắt đầu khuyên tôi, cứ như vậy là rất tốt rồi.

 

Bảo tôi tôi hãy chấp nhận thực tế.

 

Tôi siết chặt nắm tay và nghiến răng, nhìn chằm chằm vào Chu Kỵ Bạch và Giang Phù Vân như một con thú.

 

Nhưng tôi...... không muốn chấp nhận! Không muốn hòa giải!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tui-mau-cuu-mang/phan-6.html.]

 

Chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao?

 

Tiểu Dạng, mẹ vô dụng, có lẽ mẹ không thể đòi lại công bằng cho con...

 

Đúng lúc tôi đang suy nghĩ xem có nên dùng một d.a.o g.i.ế.c Chu Kỵ Bạch trong đêm khuya hay không.

 

Một giọng nói uy nghiêm lại tang thương từ sau lưng tôi truyền đến.

 

“Tôi không đồng ý.”

 

"Các vị trước khi học y, chẳng lẽ chưa từng tuyên đọc lời thề Hippocrates sao?"

 

"Tôi nguyện dùng hết khả năng và phán đoán có thể, tuân thủ tín điều mưu cầu lợi ích cho người bệnh, cũng kiểm soát tất cả hành vi sa đọa và hại người... Bất luận ở nơi nào, gặp nam hay nữ, cao quý hay bình thường, mục đích duy nhất của tôi, là mưu cầu hạnh phúc cho người bệnh."

 

“Một bác sĩ phán đoán sai khiến bệnh nhân tử vong, một bác sĩ ngay cả con gái ruột của mình cũng không để ý như vậy, còn có người dám mang tính mạng của mình, của người nhà mình giao cho người đó sao?"

 

9.

 

Là bố tôi, ông ngoại của Tiểu Dạng.

 

“Bố......”

 

Khi nhìn thấy là ông, mắt tôi lập tức đỏ bừng.

 

Người bố lớn tuổi ưỡn thẳng sống lưng, vỗ nhẹ lưng tôi:

 

"Đừng sợ, có bố ở đây.”

 

Sau đó ông quay đầu nói với viện trưởng:

 

"Thư Lương, tuy rằng cậu đã không cầm d.a.o nữa, nhưng rốt cuộc vẫn là một bác sĩ? Chẳng lẽ cậu đã quên bài học y học đầu tiên này rồi sao?”

 

Hầu hết bệnh viện này đều là sinh viên của bố tôi.

 

Viện trưởng cũng sợ làm mất lòng dư luận nên không dám lên tiếng thay Chu Kỵ Bạch nữa.

 

“Bố......”

 

“Đừng gọi tôi là bố. Chu Kỵ Bạch, là ông ngoại của Tiểu Dạng, cậu không có tư cách làm con rể của tôi nữa. Là thầy của cậu...... Tôi lại càng không muốn nhận loại học sinh năng lực chuyên môn kém cỏi như cậu!”

 

Chu Kỵ Bạch bị bố tôi mắng á khẩu không trả lời được, ấy vậy mà Giang Phù Vân lại dám mở miệng.

 

“Chú à, anh Kỵ Bạch cũng là lần đầu làm bố, anh ấy......”

 

“Im ngay.”

 

Bố tôi gõ mạnh cái quải trượng:

 

"Thẩm Ấu cả đời thẳng thắn chính trực, sao lại coi trọng một người phụ nữ như cô chứ?"

 

“Nó lần đầu làm bố, tôi chẳng phải cũng như vậy sao? Tôi tới tuổi này rồi vẫn còn biết làm chỗ dựa cho con gái của mình, nhưng nó thì sao? Nó có từng quan tâm Tiểu Dạng, từng ra mặt nói chuyện vì Tiểu Dạng hay chưa?”

 

Với tư cách là một người có tiếng nói trong lĩnh vực y học, việc hôm nay bố tôi đứng ra tương đương với việc cắt đứt tiền đồ của Chu Kỵ Bạch.

Loading...