Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tuế Tuế - C3

Cập nhật lúc: 2024-08-21 00:17:45
Lượt xem: 1,652

5.

Nghe được câu này, ta kìm nén nụ cười lạnh trong lòng, chỉ là vẻ mặt vô tội nhìn mẫu thân ta: "Mẫu thân, con đã có rất nhiều ca ca muội muội trong cung rồi. Mẫu thân không cần tìm thêm cho con nữa."

Mẫu thân ta nghẹn lời.

Bà nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, bà không hiểu tại sao ta có thể nhanh chóng hòa nhập với những vị hoàng tử này.

Nhưng ta lại hiểu được ánh mắt của bà.

Mẫu thân ta nhanh chóng lại dịu dàng cười, bà đưa tay múc cho ta một bát canh.

Ta cười hì hì nhận lấy bát, lớn tiếng nói cảm ơn mẫu thân.

Trong mắt người ngoài, đó là một cảnh tượng mẫu từ tử hiếu biết bao.

Anan

Nhưng ngay sau đó, bà lại dịu dàng nói: "Tuế Tuế, mẫu thân cảm thấy ca ca muội muội càng nhiều càng tốt, sau này người thương yêu Tuế Tuế cũng nhiều hơn."

Nếu ta không biết gì, tự nhiên sẽ cảm thấy bà từng câu từng chữ đều là vì ta.

Nhưng kiếp trước ngu xuẩn, ta đã c.h.ế.t vào năm mười tám tuổi.

Kiếp này, cho dù là thuốc độc bọc đường, hay là tình mẫu tử chân thành, ta đều không muốn nữa!

Ta gạt bát cơm, không tiếp lời bà, mà nhìn hai người đối diện với ánh mắt đầy ác ý.

"Hai tên nô tài các ngươi, có phải không hiểu lời bổn Quận chúa nói không? Chủ mẫu đã đích thân dọn cơm rồi, các ngươi còn ngồi đó? Có tin bổn Quận chúa bán các ngươi cho nha sai không?"

Huynh muội nhà họ Chu năm nay còn nhỏ, lại vốn là con cái của nhà nghèo khó, giờ đây dù đã mặc gấm vóc, trên người vẫn còn mang theo sự rụt rè, hèn mọn không thể che giấu.

Cảm nhận được khí thế sắc bén của ta, Chu Y Y còn nhỏ tuổi liền bật khóc.

Còn Chu Nam thì mặt mày tái métt, nhưng lại ôm chặt muội muội, ánh mắt mang theo một tia bất khuất và oán hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tue-tue/c3.html.]

Mẫu thân ta thấy huynh muội nhà họ Chu khó xử như vậy, cơn giận vừa mới kìm nén liền bùng lên.

"Tuế Tuế, không được vô lễ như vậy. Họ là ca ca và muội muội của con."

"Tuế Tuế, con mau xin lỗi!"

Ban đầu bà chọn cách dung túng sự ngạo mạn, vô lễ của ta, hận không thể nuôi dưỡng ta thành một đứa con gái hư hỏng.

Nhưng khi ta hết lần này đến lần khác hành hạ người mà bà quan tâm, bà cũng không quan tâm đến kế hoạch nuôi dạy ta thành phế vật nữa.

"Mẫu thân, nhưng họ không phải ca ca và muội muội của Tuế Tuế. Tuế Tuế chưa từng gặp họ." Ta cười ngây thơ vô tội: "Chẳng lẽ họ không phải nô tài mà mẫu thân mua về sao?"

Câu hỏi ngược lại của ta khiến huynh muội nhà họ Chu kiêu ngạo tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Chu Nam càng trực tiếp quỳ xuống trước mặt mẫu thân ta: "Dì, Chu Nam và Y Y không nên làm phiền Trấn Bắc Vương phủ, xin dì để con và muội muội trở về."

Chậc, ăn bám còn vênh váo?

Một bên an tâm thoải mái hưởng thụ gấm vóc lụa là mà mẫu thân ta mang đến, một bên còn muốn giữ khí phách của mình, thật nực cười.

Ta không nhịn được muốn chế giễu vài câu, ai ngờ mẫu thân ta quay đầu lại trực tiếp chất vấn ta:

"Con vừa về đã làm cho nhà cửa gà bay chó sủa, con nhất định phải phá hoại cái nhà này sao?"

"Cho dù con không thích huynh muội bọn họ, cũng không nên mở miệng ra là gọi nô tài."

"Tuế Tuế, tuy con chưa từng gặp họ, nhưng bọn họ đích thực là họ hàng xa của mẫu thân."

Bà hận không thể gán cho ta cái danh xáo trộn gia đình, hoàn toàn không quan tâm những lời chất vấn này có ảnh hưởng gì đến ta.

Bà cũng không quan tâm ta có đau lòng hay không.

Bà đã mất quá nhiều kiên nhẫn đối với đứa con gái bề ngoài ngoan ngoãn, nhưng thực chất đang dần thoát khỏi sự kiểm soát của bà.

Ta cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia u ám, đã mất kiên nhẫn rồi sao? Nhưng trò chơi mới chỉ bắt đầu.

Loading...