Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tuệ Tuệ Bình An - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-12 23:01:30
Lượt xem: 146

Một lúc sau, bên ngoài trở nên yên tĩnh, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Là Xảo Nhi.

Nàng bưng khay điểm tâm từ ngự thiện phòng, nhẹ nhàng đặt lên bàn gỗ đàn hương trước mặt ta.

"Nương nương, người nếm thử đi, đây là bánh lê hoa mà người thích nhất, ngự thiện phòng vừa mới làm, nô tỳ đã mang đến cho người."

Ta nhìn điểm tâm trên bàn, rồi ngẩng đầu nhìn Xảo Nhi, ta không muốn ăn điểm tâm, chỉ hỏi nàng, "Xảo Nhi, ngươi có thấy Đào Đào không? Đã mấy ngày rồi ta không thấy nó."

Xảo Nhi nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi chỉ lắc đầu.

Ta lo lắng và buồn bã, nên càng không có khẩu vị, bữa tối cũng chẳng ăn được bao nhiêu.

Xảo Nhi dỗ dành mãi, ta mới uống được một ít canh.

Trước khi đi ngủ, nàng lại mang bánh lê hoa ban ngày đến, khuyên ta ăn chút ít, nhưng vì không tìm thấy Đào Đào nên ta vẫn không có khẩu vị.

Gió đêm khá lạnh, không có Đào Đào, ta khó mà ngủ được, nửa đêm tỉnh dậy cũng không thấy Xảo Nhi đâu.

Ta ra ngoài một mình, đi về hướng cây hạch đào nơi mà Đào Đào thường lui tới.

Gió đêm lạnh lẽo, ta không khỏi rùng mình, chiếc đèn lồng trong tay lúc sáng lúc tắt.

Ta đứng cách cây hạch đào không xa, nhìn thấy bóng người dưới gốc cây, là Tần Lễ.

Từ lần gặp ở ngự hoa viên, đã hai tháng trôi qua.

Trong hai tháng này, Tần Lễ chưa từng đến Hòa Hú Cung.

Trong cung mọi người đều nói, ta có thể vào cung, trở thành quý phi đều nhờ vào quyền thế của phụ thân.

Cũng có người nói, trông ta giống thanh mai trúc mã đã qua đời của Tần Lễ, đó là một nữ tướng quân chinh chiến sa trường và anh dũng hy sinh.

Tóm lại, Tần Lễ không thích ta, nhưng dường như điều đó cũng là hợp lý.

Ta vốn không định gọi hắn, vì Xảo Nhi không có ở đây, không ai nhắc nhở ta điều gì nên nói và điều gì không nên nói.

Phụ thân từng dặn, đừng tùy tiện nói chuyện trước mặt Tần Lễ, sợ ta nói sai, làm hắn không vui, khiến hắn nổi giận.

Ta đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng cao ráo nhưng hơi lạc lõng của hắn. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tue-tue-binh-an/chuong-4.html.]

Đêm đã khuya, gạch đỏ, tường cao, xung quanh gió thổi qua, mang theo một cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

Trong thoáng chốc, bóng dáng trước mắt trở nên quen thuộc, dần dần trùng khớp với hình ảnh trong ký ức.

Hạt Dẻ Rang Đường

Như có một lực hút kỳ lạ, ta mở miệng, vô thức gọi hắn, “Tần Lễ, Đào Đào không thấy đâu rồi.”

Ta không còn nhớ rõ mình đã quay lại Hòa Hú Cung bằng cách nào, chỉ nghe Xảo Nhi nói rằng Tần Lễ đã đưa ta về.

Hắn ở lại Hòa Hú Cung suốt đêm, đến khi trời sáng mới rời đi.

Vài ngày sau, có người phát hiện một con mèo nhỏ đã cứng ngắc bên ngoài Hòa Hú Cung.

Tin tức này không phải do Xảo Nhi nói với ta, mà là ta vô tình nghe thấy vài cung nữ đang bàn tán.

Ta không thể ngăn mình lắng nghe, họ đều nói rằng mèo không phải là điềm lành, phát hiện mèo c.h.ế.t trong cung lại càng xui xẻo hơn.

Khi ta loạng choạng chạy ra khỏi Hòa Hú Cung, ta tình cờ nhìn thấy một cung nữ dùng cái kẹp lửa dài để kẹp xác con mèo đi ra ngoài.

Ta nhìn một cái liền nhận ra đó là Đào Đào của ta, chiếc nơ đỏ trên đuôi nó là do ta chọn và tự tay buộc lên cho nó.

Ta nhấc váy lên muốn đuổi theo, nhưng lại bị Xảo Nhi chạy ra ngăn lại, “Thôi bỏ đi nương nương, chúng ta nên quay về thôi.”

“Đào Đào, đó là Đào Đào của ta, đó là Đào Đào của ta, Xảo Nhi, đó là Đào Đào của ta mà…”

Nhưng ta không thể nghe được lời nào, Đào Đào là món quà mẫu thân tặng ta nhân dịp trưởng thành.

Từ nhỏ đến lớn, ta đi đâu nó đi đó, nó chưa bao giờ rời bỏ ta.

Sau khi mẫu thân qua đời, chỉ còn lại Đào Đào ở bên ta, đó là thứ duy nhất mẫu thân để lại cho ta.

Ta không biết, nếu không có Đào Đào ta sẽ phải làm sao.

Ta khóc không ngừng, được Xảo Nhi ôm vai dìu vào trong phòng ngủ, thậm chí còn ngất đi.

Khi ta tỉnh lại, Xảo Nhi đang ngồi cạnh giường, trong lòng ôm một con mèo trắng, đuôi con mèo nhỏ được buộc một chiếc nơ đỏ.

“Nương nương, người xem, Đào Đào đã trở về, Đào Đào không chết, vừa rồi chỉ là con mèo hoang lẻn vào.”

Ta bỗng chốc đỏ mắt, nhưng không còn ồn ào nữa.

Mọi người đều nói ta ngốc, nhưng thực ra ta không hề ngốc, ta biết, đây không phải là Đào Đào của ta.

 

Loading...