Chạm để tắt
Chạm để tắt

TỪ THIỆN - CHƯƠNG 14

Cập nhật lúc: 2024-09-07 00:52:45
Lượt xem: 3,528

14

 

Sau khi buổi tiệc bắt đầu, Thời Tấn Thanh di chuyển giữa đám người quyền quý, bầu không khí dần được đẩy lên cao trào.

 

Kim giờ chỉ đúng số bảy.

 

Tôi thay bộ lễ phục đỏ rực, bước lên sân khấu, nâng ly bắt đầu phát biểu:

 

“Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc sinh nhật của tôi.”

 

“Năm năm trước, mọi người cũng tề tựu thế này, cùng xem buổi phát trực tiếp vụ bắt cóc tôi.”

 

Tôi nhếch môi, thưởng thức 12 gương mặt “quen thuộc” bên dưới.

 

Đúng vậy.

 

Hôm nay tôi lấy danh nghĩa tiệc sinh nhật, bày mưu đưa 12 người đã chứng kiến cảnh chị tôi năm đó tập hợp tại đây, cùng với Thời Tấn Thanh và Tư Hân.

 

Không ai biết, tôi đã chờ ngày này lâu như thế nào.

 

“Sau khi phát trực tiếp bị cắt, chắc mọi người rất tò mò chuyện gì đã xảy ra nhỉ.”

 

“Phương Cảnh Minh đã tàn nhẫn sát hại cô ấy.”

 

“Người thuê sát thủ là Thời Tinh. Nhưng kẻ rút lui vụ án và trục lợi nhân cơ hội này, hôm nay cũng đều có mặt tại đây.”

 

Sắc mặt Thời Tấn Thanh thay đổi, ông gào lên từ dưới sân khấu.

 

“Thời Kính! Cô đang nói bậy gì đấy!”

 

Nhưng ông phát hiện mình đang mềm nhũn trên ghế, đến giơ tay cũng khó khăn.

 

Cả những vị khách khác cũng hoảng hốt nhận ra, tình trạng của họ giống y như Thời Tấn Thanh.

 

——Vì, tôi đã bỏ thứ gì đó vào rượu từ trước.

 

“Còn các người thì sao? Cũng chỉ là một đám kẻ đứng ngoài mà thôi.”

 

“Có người cười ha hả trước ống kính, có người lén lút lưu lại đoạn video năm ấy, thỉnh thoảng lấy ra thưởng thức, thậm chí thỏa mãn dục vọng của mình.”

 

Tôi dần bình tĩnh lại, nhưng giọng nói càng sắc lạnh.

 

“Tại sao cuộc đời của các người có thể tiếp tục tiến về phía trước, còn chị gái tôi lại phải mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi?”

 

“Điều đó thật không công bằng.”

 

“——Các người đều đáng c//hế//t.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tu-thien/chuong-14.html.]

 

Tôi tiến thẳng đến trước mặt Thời Tấn Thanh.

 

Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy được biểu cảm kinh hoàng như vậy trên khuôn mặt ông ta.

 

“Rốt cuộc cô là ai?”

 

Tôi nhẹ nhàng trả lời:

 

“Tôi là Từ Thiện.”

 

Ông ta sững sờ nhắc lại cái tên đó.

 

Một lúc lâu, lại nói: “Từ Thiện… chẳng phải là tên gốc của Thời Kính sao?”

 

Tôi cầm lấy con d.a.o ăn bên cạnh, kiên nhẫn trả lời:

 

"Ông nói sai rồi, chị ấy không tên là Từ Thiện."

 

"Thực ra ngày đó tôi không lừa ông, tôi thật sự đã quen biết chị ấy ở cùng một cô nhi viện, nên ông không thể điều tra được gì về tôi."

 

"Điều duy nhất tôi nói dối, là tôi chưa bao giờ ghen tị với chị ấy, tôi chỉ mong chị ấy hạnh phúc hơn bất kỳ ai trên thế giới này."

 

"Còn nữa, lúc đầu các người bốc thăm chọn người, rút trúng là tôi."

 

Mũi tôi cay xè khó mà kiềm chế.

 

"Là tôi tự cho mình thông minh, nghĩ rằng có thể để chị ấy sống tốt hơn, liền lén đổi tên chúng tôi."

 

"Chị ấy tên là Từ Tịnh, trong sạch thanh tịnh.”

 

Tôi cuối cùng cũng bật khóc nức nở.

 

——Phải rồi.

 

Chính sự tự phụ của tôi đã hại c//hế//t chị gái.

 

Bao năm qua, thứ đã giúp tôi đi hết con đường báo thù dài đằng đẵng này, ngoài thù hận, còn có nỗi ân hận vô bờ bến.

 

Nếu có thể, tôi biết bao nhiêu lần mong người c//hế//t là mình.

 

Tôi không thể tha thứ cho những kẻ tàn nhẫn đối xử với chị tôi.

 

Cũng không thể tha thứ cho chính bản thân mình, người đã đẩy chị vào địa ngục nhân danh tình yêu.

 

Giết chóc, là sự cứu rỗi đen tối dành cho chính tôi.

 

Loading...