Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 99

Cập nhật lúc: 2024-10-14 09:42:06
Lượt xem: 15

Lại nói đến Triệu Văn Thao, bị chồng chị năm đ.â.m một cái, lại được an ủi dịu dàng một hồi thì bây giờ cả người tràn đầy hăng hái, đi ra thăm mấy con gà và thỏ của hắn, trong lòng tính làm sao để mở rộng việc buôn bán của mình, sớm ngày thực hiện mục tiêu mấy trăm.

Chị tư nhớ em trai chồng không khỏe, cứ tới đây nói: "Văn Thao à, nếu giá đỗ này mua không tốt thì cũng đừng mua nữa, mắt thấy ngày hôm nay sẽ lạnh, còn làm lụng gì nữa, đừng làm nhiều quá hỏng cả thân thể."

Triệu Văn Thao bĩu môi, đây là tới cười nhạo hắn sao? Tự mình nói: "Chị tư, có lẽ là chị nói sai rồi, nếu giá đỗ này mua không tốt, một ngày đã được mấy trăm! Chị nhìn đi, chẳng mấy nữa mà em có thể thành hộ vạn nguyên!"

Chị tư nghe vậy ngạc nhiên một chút, sau đó trong lòng vui mừng, sao em trai chồng này còn học được cách khoác loác nữa!

Chị ta quay lại nói với anh tư: "Anh nghe lời chú ấy nói kìa, còn một ngày được mấy trăm, chú ấy bán là giá đỗ vàng đó, còn trở thành hộ vạn nguyên. Mẹ của con ơi, trước kia chú ấy cũng không như thế, lười biếng được chút nào thì lười chút đó, bây giờ sao lại như thế chứ! Aiz, dì sáu đúng là đáng thương quá đi!"

"Nhưng tôi lại chẳng nhìn ra cô đang thương xót thím sáu, trái lại tôi thấy cô rất vui sướng." Anh tư bĩu môi một cái.

Chị tư bị sặc không ngừng trợn mắt: "Sao tôi lại vui sướng chứ? Mắt anh kiểu gì vậy! Được rồi được rồi, nói nữa với anh cũng vô ích!"

Bên kia chị hai và anh hai cũng đang bàn chuyện Triệu Văn Thao khoác lác.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

"Anh nói thử xem, trước đây chú nhỏ cũng không có tật xấu này, sao đi vào huyện mấy chuyến về nói chuyện liền ba hoa khoác lác thế!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/99.html.]

Giọng chị ta mang theo sự thương xót, nhưng trong lòng lại rất thoải mái, đặc biệt khi nghĩ tới hai vợ chồng son ăn bánh trứng gà với bánh dầu chiên lại cảm thấy rất hả giận.

Nhưng mà vì là dâu trưởng nên điều này cũng không thể để người ta nhìn ra, đặc biệt là để đàn ông nhìn thấy.

Anh hai là một người phúc hậu, lại là anh cảm nghe lời nói của chị hai Triệu thì thở dài: "Thằng sáu tuổi còn trẻ, không hiểu chuyện, chắc chắn là bị mấy tên đầu đường xó chợ trong huyện ảnh hưởng. Không được, anh phải đi nói chú ấy một chút!"

Trong lòng chị hai tức giận, ngoài mặt lại nói: "Chú ấy sẽ nghe ư? Nếu nghe thì cũng chẳng tới nỗi như thế, chủ kiến của chú ấy lớn lắm! Em thấy á, mấy ngày nay sẽ lạnh, tới lúc đó tuyết xuống chú ấy chẳng còn cách nào làm lụng được gì nữa, ở nhà trốn thì may ra sửa lại được. Nếu bây giờ anh tới khuyên, tính cách của chú ấy không phải anh không biết."

Anh hai cảm thấy vợ nói có lý thì cũng đồng ý.

Tâm trạng chị hai lại thoải mái, khuyên cái gì chứ, cứ để hắn ngã một cú đau là được, để cho hắn biết cuộc sống này không phải trải qua dễ dàng như thế!

Trong lòng chị ta u ám, hoàn toàn bị cuộc sống tốt đẹp của hai vợ chồng son kích thích.

Anh ba cũng đang nói về chuyện Triệu Văn Thao khóc loác với chị ba.

"Anh nói với em nè, chú ấy đúng là liều lĩnh, cuộc sống nào có trôi qua dễ dàng như thế, bán một giá đỗ đã phất lên, nếu thế thì đã phát triển rồi! Ây dza, bây giờ ra gì đã kiêu căng khoác lác. Vài trăm, em nghe đi, là vài trăm đấy, đúng là thèm tiền đến điên rồi!"

Chị ba nhìn anh ba Triệu một chút rồi khinh bỉ nói: "Anh nhìn lại anh thử xem, một thằng đàn ông mà ngày ngày lảm nhảm mấy thứ này! Chú ấy, chú ấy là ai, là chú ruột của Mã Đản! Cuộc sống chú ấy không quá tốt thì anh lại thấy vẻ vang lắm à?"

Loading...