Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 340

Cập nhật lúc: 2024-10-22 08:27:17
Lượt xem: 1

"Tiền gì chứ?" Triệu Văn Thao mỉm cười, nói: "Mấy cái này mà tôi cũng đòi tiền của chủ nhiệm Tạ được sao? Anh cũng đừng chọc tôi chứ, ở quê chúng tôi, cái này không đáng tiền."

"Vậy cũng được sao?" Chủ nhiệm Tạ cười và đáp lại hắn.

Triệu Văn Thao cũng không thèm quan tâm mà nói: "Sao lại không được, không phải chỉ là một ít nấm thôi sao."

Chủ nhiệm Tạ mỉm cười, rồi ước lượng nấm một chút, số nấm này chắc khoảng chừng hai ba cân, cũng khá nặng.

Mặc dù Triệu Văn Thao đã nói là không cần tiền, nhưng ông ấy vẫn lấy ra mấy tờ tiền hào và đưa cho Triệu Văn Thao.

Triệu Văn Thao đẩy lại không được, nên hắn cũng chỉ đành nhận lấy số tiền đó, bất đắc dĩ nói: "Chủ nhiệm Tạ, anh đây cũng khách khí quá rồi."

"Không khách khí, tôi đi quan sát thị trường, tôi không nhiều mấy." Chủ nhiệm Tạ nói.

Bây giờ thị trường tiêu thụ nấm rất tốt, Triệu Văn Thao cũng đã tìm hiểu qua ở trên thị trường, vậy nên hiện tại hắn cũng đang đi thu mua nấm với mấy người ở trong thôn.  

Nếu có ai muốn bán lấy tiền thì có thể đem tới, rồi bán theo cân.

Hai người trò chuyện được một lúc, lúc này Triệu Văn Thao mới nói đến chuyện nuôi thỏ ở trong thôn, lần này hắn tới là để nhập giống thỏ.

Hơn nữa, cũng không phải là mua với số lượng nhỏ, mà đây là một vụ mua bán lớn!

Chủ nhiệm Tạ vừa nghe hắn nói muốn mua nhiều thỏ như vậy, ánh mắt của ông ấy lập tức sáng lên, đây quả thật là một chuyện rất tốt, nó sẽ đem lại thu nhập cho trại thỏ! 

"Tới đây tới đây, cậu em tới xem thỏ với tôi này." Chủ nhiệm Tạ vội vàng nói.

Ông ấy dẫn Triệu Văn Thao tới xem thỏ, trên đường đi, chủ nhiệm Tạ cảm thấy có hơi cảm khái mà nói: "Tôi chỉ không hiểu, mọi người ai cũng biết nuôi thỏ sẽ kiếm ra tiền, tại sao trại thỏ của chúng tôi lại khó kiếm ra tiền như vậy chứ!"

Triệu Văn Thao có tới đây mấy lần, nên cũng khá hiểu tình hình kinh doanh của trang trại thỏ, tại sao trại thỏ của họ lại khó kiếm ra tiền? Chính là do những người làm! 

Đây chính là nguyên nhân đầu tiên, cho dù có không làm gì, cũng vẫn được nhận lương nhiều như vậy, thế thì người đó còn ra sức chăm sóc chúng nó à?

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

Nhưng cách bọn họ nuôi thỏ lại khác, nuôi tốt thì được nhận nhiều tiền, nuôi không tốt thì nhận ít tiền hơn, cái này được gọi là gì? Khơi dậy hết mức tính hăng hái làm việc của người lao động,  những người kia thì hầu như không thể khơi dậy được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/340.html.]

Sau khi hắn nói ra những lời này xong, hắn cũng nói luôn đến chuyện chia đất mà hắn đã làm riêng một mình hôm nay.

So với việc làm tập thể như trước đây, bây giờ tất cả mọi người ở quê không biết chăm chỉ hơn, quả thật là hận không thể được lớn lên ở trong đất.

Chủ nhiệm Tạ thở dài, rồi gật đầu một cái, ông ấy im lặng không nói gì nữa.  

Bản thân ông ấy là chủ nhiệm trại thỏ nên Dĩ nhiên là ông ấy biết nguyên tắc này, nhưng cho dù có biết thì ông ấy cũng có thể làm gì được?

Tăng tiền lương cho công nhân sao?

Ông ấy vừa nói cũng đã thấy không được.  

Đừng nói ông ấy là chủ nhiệm, ngay cả chủ trại cũng không chấp nhận.  

Sau khi Triệu Văn Thao chọn xong giống thỏ, chủ nhiệm Tạ gọi công nhân tới lắp cái lồng và chất lên xe chở hàng, hai người họ vừa đứng ở đó quan sát vừa nói chuyện.

"Cậu em này, cậu tới mua thỏ cũng nhiều lần rồi, mắt chọn thỏ của cậu cũng không tệ." Chủ nhiệm Tạ cười và nói.

"Đây chính là cái mà tôi làm, không làm được thì biết sao đây? Không lừa gạt gì chủ nhiệm đây, lúc đầu tôi cũng không biết gì cả, tất cả đều là do tôi học được từ việc đọc sách, hơn nữa nhờ nuôi thỏ gần một năm trời, rút ra được một ít kinh nghiệm, việc giải quyết mấy trăm con thỏ thì hoàn toàn không thành vấn đề gì, nhưng nếu nhiều quá thì tôi cũng không biết làm sao, quả thật là tôi cũng chưa từng làm qua." Triệu Văn Thao cười nói.

Chủ nhiệm Tạ gật đầu một cái, lúc đứng gần xe chở hàng, ông ấy có thấp giọng nói với hắn: "Cậy em này, tôi thấy cậu là một người thật thà, tôi tiết lộ một tin cho cậu."

Triệu Văn Thao lập tức tỉnh táo, vội vàng ra hiệu cho chủ nhiệm Tạ nói, hắn nhỏ giọng: "Chủ nhiệm, anh cứ nói."

"Trại thỏ này có lẽ sẽ phải ký hợp đồng với một người, nếu cậu bằng lòng tiếp nhận." Chủ nhiệm Tạ vừa nói xong thì vỗ vào bả vai hắn, rồi cười nói: "Tôi thấy cậu có thể làm được, cậu có thể quay về cân nhắc một chút."

Dứt lời, chủ nhiệm Tạ nhanh chóng bỏ đi.

Triệu Văn Thao sững sờ một hồi lâu, mãi đến khi công nhân gọi hắn, đã chất lên xe xong hết rồi, thì lúc này hắn mới hoàn hồn lại.

Cái trại thỏ này muốn có người nhận thầu, nếu là hắn, hắn có bằng lòng nhận không? 

Tình huống này khiến Triệu Văn Thao có hơi dở khóc dở cười, chủ nhiệm Tạ đây cũng xem trọng hắn quá rồi.

Đúng là hắn có nghĩ tới việc điều hành trại thỏ tràng, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến việc là phải làm ngay bây giờ, đặc biệt là còn làm ở trong thành phố.

Chẳng lẽ hắn còn phải chuyển tới đó sống?

Triệu Văn Thao lái xe rời đi, nhưng mà trong lòng hắn thì lại giống như là được chủ nhiệm Tạ gieo hạt mầm giống, suy nghĩ nhận thầu trại thỏ nở rộ.

Loading...