Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 308

Cập nhật lúc: 2024-10-22 08:21:55
Lượt xem: 1

"Vẫn chưa thu dọn xong ạ, qua mấy ngày nữa mới chuyển vào cũng không muộn." Diệp Sở Sở nói: "Hơn nữa, em cảm thấy ở đây vẫn rất tốt."

Diệp Sở Sở nói rồi nhìn căn nhà nhỏ của mình, thật tình cảm thấy căn nhà nhỏ này rất tốt.

"Thím sáu thật biết nói đùa. Nếu như em cảm thấy rất tốt thì còn xây nhà làm gì?" Chị tư không cho là đúng.

Nếu như Triệu Văn Thao ở đây thì nhất định sẽ nói một câu, mắc mớ gì tới chị!

Diệp Sở Sở và Triệu Văn Thao ngủ chung giường với nhau đấy, có thể kém bao nhiêu, nhưng cô lịch sự hơn, nói: "Chị tư, có câu rằng con người ta thường đi lên cao, còn nước mới chảy xuống chỗ thấp. Văn Thao nhà em nói là nhỏ, anh ấy muốn có một căn nhà mới. Em còn có thể ngăn cản hay sao?"

Chị tư bĩu môi, giờ bắt đầu khoe khoang rồi.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

Nhưng vẫn không nhịn được mà thở dài. Thực ra chị ta cũng muốn khoe khoang nhưng không có cái mà khoe khoang. Loại người như cha con Nha, trong mấy người anh em chỉ còn lại anh ta là chưa xây nhà thôi, thế mà anh ta vẫn chả đả động gì.

"Chú sáu đi làm gì thế? Bây giờ không dễ bán hạt giống nữa, nông cụ cũng không cần, chỗ rau xanh thì càng không cần nói. Nhưng chị thấy chú ấy vẫn lái xe chạy ra ngoài cả ngày. Đang buôn bán gì vậy?" Chị tư hỏi.

"Em cũng không hỏi anh ấy, không biết là đi làm gì. Trước khi ra ngoài, anh ấy đã nói với em rồi, hôm nay sẽ không về." Diệp Sở Sở nói.

"Hôm nay lại không về á?" Chị tư lập tức trợn to mắt.

"Vâng." Diệp Sở Sở không đếm xỉa đến ánh mắt nhiều chuyện của chị ta, vẻ mặt bình tĩnh.

Lúc này Triệu Văn Thao được vợ nhớ nhung đang đứng ở trong khu chợ lớn nhất của thành phố như thể nhà quê mới lên thành phố, tò mò hết nhìn đông lại ngó tây.

Vài cái nhân viên bán hàng phía sau quầy thấy thế đều lộ ra ánh mắt khinh thường đồ nhà quê.

Đừng thấy người thành phố đã từng ăn không đủ no nên tìm nông dân để cứu tế, nhưng cảm giác vượt trội của người thành phố vẫn luôn tồn tại, nông dân vẫn không lọt được vào mắt họ vì cảm thấy họ quê mùa, chưa từng va chạm xã hội.

"Chỗ các người có t.h.u.ố.c lá hiệu Đại Tiền Môn không?" Triệu Văn Thao đi tới trước quầy hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/308.html.]

Bình thường hắn đi buôn bán, trong túi không có điếu thuốc nào. Ông lão trông cửa của trạm nông kỹ thích Đại Tiền Môn nhất, hắn thừa dịp tới thành phố mua một hộp về, khẳng định ông lão sẽ vui vẻ.

Nhân viên sau quầy không thèm nhìn Triệu Văn Thao lấy một cái, môi tô son như thể cáo ăn thịt gà mà vẫn chưa lau sạch m.á.u vậy, tiếp tục nói với đồng nghiệp.

Triệu Văn Thao lại nói một lần, nhân viên quầy đó vẫn không có phản ứng. Triệu Văn Thao dùng sức gõ xuống quầy hàng.

"Làm gì đấy?" Nhân viên quầy đó không nhịn được xoay đầu lại.

Triệu Văn Thao nhìn khuôn mặt trắng toát của cô ta, cũng thấy coi thường: "Cho tôi một bao thuốc Đại Tiền Môn!"

Nhân viên quầy đó hất cằm một cái, nói mà mũi vểnh lên trời: "Thuốc lá đó đắt lắm đấy!"

Ý rất rõ ràng, anh mua được à, đồ nhà quê!

Triệu Văn Thao đã sớm nhìn ra đối phương coi thường mình nên không nói chuyện nữa, trực tiếp dùng hành động trả lời cô ta.

Bộp!

Một tờ nhân dân tệ mới tinh được đập lên trên quầy!

Nhân viên quầy sửng sốt một lúc, bấy giờ mới đánh giá hắn và nói: "Anh chờ một lát, tôi đi lấy cho anh!" Nói xong đã cầm Đại Tiền Môn đặt ở trước mặt Triệu Văn Thao rồi lại hỏi: "Anh còn cần thêm gì không ạ?"

Không biết Triệu Văn Thao có suy nghĩ gì trong lòng, hắn cũng không thể hiện trên mặt, càng không túm mãi sai lầm của người ta không buông. Hắn đi lên để mở đường, hoàn thành việc mới là chuyện chính.

Cho nên thấy thái độ của nhân viên quầy tốt hơn một chút thì lúc này mới nhìn về phía đống trứng gà, rau dưa củ quả gì đó trong góc, nói: "Các cô còn buôn bán đặc sản địa phương à?"

Nhân viên quầy nhìn xuống, ánh mắt nhìn hắn càng thêm vẻ đánh giá, gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng tôi thu mua rồi bán. Anh muốn mua hay là muốn bán?"

Triệu Văn Thao nhìn cô ta nói: "Đặc sản địa phương chỗ nhà tôi không kém cạnh chỗ này, hơn nữa số lượng còn nhiều hơn. Cô có cần không? Cần thì lần sau tôi kéo một xe tới cho cô." Nói như vậy xong, nhân lúc nhân viên quầy bên cạnh đang chào hỏi những vị khách khác, hắn trực tiếp nhét cho nữ nhân viên quầy này năm hào tiền xu.

Loading...