Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 299

Cập nhật lúc: 2024-10-21 09:21:48
Lượt xem: 2

Triệu Văn Thao thừa dịp đoàn người đồng ý, rèn sắt khi còn nóng, lấy hợp đồng ra kêu mọi người ký vào.

Bí thư vừa thấy mọi người hưởng ứng, cũng thật vui vẻ, kích động tỏ vẻ đến lúc đó mọi người nếu nuốt lời, không cho nhận lương thực, để lấy đó bồi thường Triệu Văn Thao.

Triệu Văn Thao cực kỳ vui vẻ, lại tiếp tục vuốt m.ô.n.g ngựa, làm bí thư thoải mái cực kỳ!

Rất nhiều năm trong thôn không có chuyện lớn như vậy, bí thư đêm đó có chút mất ngủ, ngày hôm sau sáng sớm đã đi tới Sở điện lực, mà Triệu Văn Thao lại đi mua giống thỏ. Đương nhiên cũng có người đổi ý, tỏ vẻ không muốn nuôi nữa, Triệu Văn Thao cũng không miễn cưỡng, ngay lúc đó xé bỏ hợp đồng, nói hiện tại không nuôi về sau cũng không nuôi.

Trường hợp như vậy chỉ có mấy người, những người khác vẫn rất có tinh thần tuân theo hợp đồng đã kí.

Giống thỏ Triệu Văn Thao mua đều của một nhà duy nhất trong thị trấn, là trang trại quốc doanh, hơn mười nghìn con thỏ con, nhưng mà trang trại này lại không thiên về nuôi thỏ.

Trang trại thỏ ở vùng ngoại ô, chiếm đất rất lớn, phụ trách chính là chủ nhiệm trong trang trại, hai người đã từng giao thiệp với nhau rất nhiều, chủ nhiệm thực thích người trẻ tuổi cười rộ lên lại trông rất xán lạn này, chủ yếu chính là thằng nhóc này giữ lời nói, tiền thỏ đến lúc trả là trả, đáng tín cậy hơn nhiều so với những người mua khác.

"Cậu em đến mua thỏ à?" Chủ nhiệm nhiệt tình nghênh đón Triệu Văn Thao vào văn phòng.

Chủ nhiệm gọi là Tạ Đỉnh, tầm năm mươi tuổi, có điểm buồn cười chính là, danh cũng xứng với thực, trên đầu đúng là Địa Trung Hải (ý là hói đầu).

Nhưng mà người thì lại không tồi, rất có trách nhiệm.

Triệu Văn Thao đưa nửa túi nấm khô cho ông ta.

"Chủ nhiệm Tạ, đây là nấm dại mà ông muốn, tôi hái sau rừng cây nhà tôi, rồi lại phơi nắng hai ngày, ông mang về ngâm nước, ninh chung với gà thì ngon tuyệt!" Triệu Văn Thao cười hì hì nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/299.html.]

Chủ nhiệm Tạ nhìn trên nấm còn ít cỏ dại, vừa lòng cực kỳ, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Gì mà tiền chứ!" Triệu Văn Thao nói: "Chút đồ này tôi đâu có mặt mũi mà muốn tiền của ông, cho ông đấy!"

"Sao mà thế được, để người ta biết thì không tốt." Chủ nhiệm Tạ kiên trì muốn trả tiền.

Triệu Văn Thao nói: "Chủ nhiệm Tạ, vậy thì thế này đi, ông cho thêm vài con thỏ là được rồi."

"Khó mà làm được, vậy giống như tôi đã lấy của công rồi, sao có thể lấy thỏ trong trang trại mà trả được!" Chủ nhiệm Tạ lắc đầu nói.

Lúc này tính nguyên tắc của mọi người đều rất mạnh.

Triệu Văn Thao đành phải nói: "Vậy chủ nhiệm Tạ đưa mấy hào đi, mấy thứ này tôi chỉ nhặt trong núi thôi."

Chủ nhiệm Tạ suy nghĩ một chút, nhìn vào túi nấm: "Này chắc hai ba cân, cứ dựa theo ba cân mà tính, một cân bốn hoo, ba bốn mười hai, vậy trả cậu một đồng hai!" Nói xong lấy tiền ra đưa cho Triệu Văn Thao.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

"Nào có quý như vậy! Nhiều quá!" Triệu Văn Thao chối từ.

"Cầm đi, tôi đã từng mua ở chợ rồi, là giá này!" Chủ nhiệm Tạ nhét vào trong tay của hắn.

Hai năm nay giá nấm dại được bán rất chạy, Triệu Văn Thao đi chợ cũng biết, nhưng mà không muốn nhận, người ta lại cứng rắn quá cũng không biết nên làm thế nào.

Thu tiền xong, Triệu Văn Thao nói đến chuyện trong thôn muốn nuôi thỏ, chủ nhiệm Tạ vừa nghe muốn nhiều thỏ như vậy, đây là chuyện tốt, có thể kiếm tiền cho trang trại, lập tức dẫn theo Triệu Văn Thao đến xem thỏ, có chút cảm khái nói: "Tôi lại không hiểu được, nông dân các cậu đều biết nuôi thỏ kiếm tiền, trang trại thỏ này của chúng tôi kiếm tiền sao lại khó như vậy!"

Triệu Văn Thao đến đây vài lần, đối với tình hình kinh doanh của trang trại thỏ cũng có chút hiểu biết, vì sao lại khó kiếm tiền, nơi rộng lớn thì hỗn loạn thôi! Không bỏ nhiều sức thì lấy đâu ra nhiều tiền như thế, bọn họ nuôi thỏ thì lại khác, nuôi thật là tốt thì kiếm được nhiều tiền, nuôi mà không tốt thì không có tiền, cái này gọi là gì, đúng, cái này đã khơi gợi lòng nhiệt tình của mọi người, nhưng nơi như tập thể thế này thì không khơi gợi được.

Loading...