Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 246

Cập nhật lúc: 2024-10-19 16:13:51
Lượt xem: 9

Diệp Sở Sở đồng ý nói: "Đúng, vốn cũng không phải là đồ của chúng ta."

Hai vợ chồng đang nói chuyện thì mẹ Triệu sang gọi Triệu Văn Thao đi, Triệu Văn Thao biết chuyện gì nên đi sang mà chẳng có gánh nặng gì.

"Đêm qua con đi chơi bạc cả đêm sao?" Mới vào phòng mẹ Triệu đã không kìm được mà hỏi ngay.

"Đúng vậy, mẹ, con nói cho mẹ biết, con thắng được tiền rồi!" Sắc mặt Triệu Văn Thao thần bí nhỏ giọng kể cho mẹ Triệu nghe.

Mẹ Triệu vung tay đập cho hắn một cái: "Tiền thắng được lúc đánh bạc thì có cái gì hay mà đắc ý hả!"

Triệu Văn Thao rụt cổ lại, gọi một tiếng cha với cha Triệu ngồi ở trên giường rồi chạy sang đó ngồi.

Cha Triệu cũng không có lòng vòng nhiều lời,t rực tiếp lấy cái nhẫn bạc ra đưa cho hắn, thấp giọng nói: "Chiều ngày hôm qua con ở bên phía Nam Lương kia nhặt được không ít mấy thứ này đúng không?"

Triệu Văn Thao kinh ngạc nói: "Cha, làm sao cha biết được?"

"Tại sao cha biết à, con thấy rồi chứ gì!" Cha Triệu tức giận nói: "Chỉ biết chổng m.ô.n.g lên nhặt đồ cũng không biết ngẩng đầu lên nhìn người!"

Triệu Văn Thao cười hì hì nói: "Thì không phải có cha rồi hay sao?"

Mẹ Triệu nói: "Đây là do cha con đi xem thấy, nếu cha con không đi thì không phải bị người ra phát hiện ra rồi hay sao?"

"Thì không phải bị phát hiện rồi hay sao… Con sai rồi, lần sau con nhất định sẽ chú ý!" Triệu Văn Thao thấy mẹ mình sắp bắt đầu liền vội vàng nói.

Cha Triệu nói: "Cha nghe bên ngoài có một chút tin đồn, có một đám đào mộ cổ bị mất vài thứ đó, còn đang đi nghe ngóng đó, con phải cẩn thận đấy."

"Con biết rồi, vì vậy con mới đi chơi với Mã Tiểu Lục một đêm đó." Triệu Văn Thao giải thích.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

"Nói cho con biết, sau này khoongd được đi chơi cái đó nữa, cái thằng Mã Tiểu Lục đó con cũng bớt qua lại với nó đi!" Mẹ Triệu nói: "Cho dù lần này thắng được tiền thì cũng không được chơi nữa, chơi cơ bạc là không có đàng hoàng chính đạo!"

"Biết rồi mẹ ơi, mẹ yên tâm, con không có hứng thú với cái thứ đó." Triệu Văn Thao nói.

Điều này thì cha Triệu tin con trai mình, từ nhỏ đến lớn đều không có chút biểu hiện gì là có hứng thú với chuyện đánh bạc cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/246.html.]

"Chỗ đồ con nhặt được kia thì con tính làm gì?" Cha Triệu hỏi.

"Con còn chưa nghĩ ra phải làm gì." Triệu Văn Thao gãi gãi đầu nói: "Cha, cha nói xem nên làm gì?"

"Làm sao cha biết được!" Cha Triệu nói: "Chuyện của con thì con tự đi giải quyết, nhưng dù sao đi nữa thì cũng không được để cho người khác biết."

"Con nói với vợ con rồi đúng không, đừng để nó ra ngoài nói cho ai, chuyện này không phải chuyện có thể nói chơi được đâu." Mẹ Triệu dặn dò.

"Cô ấy không đâu." Triệu Văn Thao nói, đang nghĩ quay về hỏi vợ mình xem chỗ đồ này phải làm gì.

"Lúc cha đi không nhìn thấy ai, lúc về cũng không có ai cả, bây giờ mọi người đều đang bận thu dọn ruộng nước, không ai để ý đến đất trên núi cả, cái công việc đó của con, cái bờ ruộng bằng phẳng đó thì cũng chẳng nhìn ra được, cái này ngược lại còn là chuyện tốt cơ." Chỉ dựa vào mấy thứ con trai mình làm cũng giống như không làm gì cả, không ngờ rằng lại còn giúp được một chuyện lớn, nếu không như vậy thì chỗ đồ bị rớt kia đã bị người ta nghi ngờ từ sớm rồi.

Triệu Văn Thao cười đùa hí hửng nói: "Cha, cha xem, không làm việc thì cũng có chỗ tốt mà."

"Bớt nói nhảm lại! Chẳng lẽ ngày nào con cũng nhặt được đồ chắc!" Cha Triệu trừng mắt nhìn hắn.

Làm cha mẹ yên tâm được thì Triệu Văn Thao liền quay về nhà.

"Vợ à, em nói xem, chỗ đồ đó làm sao bây giờ?" Triệu Văn Thao hỏi.

"Anh nhặt được thì anh muốn làm gì thì làm." Diệp Sở Sở mặc dù biết giá trị của đồ cổ rất lớn, nhưng mà vẫn tôn trọng quyết định của chồng.

"Anh nghe lời em, vợ à." Triệu Văn Thao nói.

Diệp Sở Sở nghĩ một lúc rồi nói: "Thế thì cứ giữ đó đi, để cho con chúng ta."

"Được! Để lại cho con chúng ta!"

Đồ chôn ở ngoài như vậy cũng không phải là việc tốt, dưới sự kiến nghị của Diệp Sở SỞ, Triệu Văn Thao lấy cái rương lúc kết hôn làm thành một tầng ngăn cách, qua mấy ngày nữa, đợi mọi người bắt đầu đi làm bờ ruộng ở trên núi thì mới nhân cơ hội không có người đi lấy đồ về.

Cha mẹ Triệu cũng chỉ có thể nhìn ra được vàng bạc, những cái khác thì khong hiểu, ngược lại Diệp Sở Sở lại biết những món đồ này, dù sao những đồ này cung từng là đồ dùng hàng ngày của cô.

Ngoại trừ đồ trang sức bằng vàng bạc ra còn có vòng tay bằng ngọc, còn lại thì chính là một ít đá quý , trong đó còn có mấy cái vậy mà lại là đá phỉ thúy, có cái to bằng cái trứng ngỗng.

Những thứ này lúc đó cũng đã có giá mấy vạn, đặt ở thời điểm này ở đây thì giá trị có thể lên đến cả tòa thành!

Loading...