Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 231

Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:44:46
Lượt xem: 8

"Gì cơ, thằng sáu lại mướn Thôi Đại đi xử lý đất rồi hả?" Anh hai Triệu trở về vừa lúc nghe thấy, kinh ngạc vô cùng.

"Thôi Đại nói đấy chứ em không có nói điêu đâu. Không tin anh cứ hỏi Thôi Đại đi." Anh ba vội nói.

Anh hai vô cùng tức giận, đất này khó khăn mới được phân mà, mọi người đều muốn cắm mặt xuống đất mỗi ngày, thằng sáu thì hay rồi, để người khác đi làm mà nó cũng yên tâm!

"Anh hai, anh phải nói nó đi chứ để người trong thôn mà biết được còn không nói chú sáu phá gia à." Anh ba nói: "Người không biết chuyện còn cho rằng nhà chúng ta đều chẳng không sống nổi nữa đấy."

"Ra riêng rồi, muốn nói cũng không đến phiên anh đâu." Anh tư Triệu thêm một câu.

Anh ba Triệu lập tức bảo: "Thằng tư, em nói gì đó hả? Một bút không viết ra được hai chữ Triệu, cho dù có ra riêng đi nữa thì trong mắt người ngoài cũng là một nhà!"

Anh hai gật đầu nói: "Thằng ba nói rất đúng nhưng anh không nói được nó đâu." Năm ngoái thằng sáu đã thuê người đi nhặt củi rồi, anh ta đã nói rồi, kết quả thì thế nào, không nghe.

Anh hai rất thất vọng, người làm anh như hắn mà không có lấy một chút uy tín nào.

"Nói cho cha, để cha trừng trị nó!" Anh ba nói: "Lúc chưa phân đất nó cả ngày chơi bời lêu lổng, giờ đây phân đất rồi vẫn còn như vậy, để người ta biết được chắc chắn sẽ chê cười chúng ta đấy."

Anh hai suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, anh sẽ nói với cha!"

Đợi cha Triệu từ ruộng trở về, anh hai nói lại chuyện Triệu Văn Thao mướn Thôi Đại xử lý đất. Cha Triệu quả nhiên nổi cơn tam bành.

"Thằng nhóc con này muốn làm gì đấy hả?"

Mẹ Triệu tin tưởng con trai: "Được rồi, giờ còn chưa biết có chuyện gì mà ông đã nổi giận rồi, đợi Văn Thao về thì hỏi con nó xem."

"Tôi còn chưa nói gì đâu. Bà bảo bây giờ đương vụ bận rộn, nó không ở nhà lo liệu mà chạy đến thành phố làm cái gì. Tôi thấy nó chạy đi buôn bán đi đến mức buông thả luôn rồi!" Cơn tức của cha Triệu vẫn chưa nguôi ngoai.

"Ông nói gì thế?" Mẹ Triệu nghe xong thì không vui: "Nó có chạy lung tung đâu, ông cũng không phải là không biết nó có kiếm được tiền hay không."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/231.html.]

"Chỉ với ít tiền mà nó kiếm về còn chưa đủ tiền xe đâu." Cha Triệu nói.

"Ông đừng nghe gió tưởng là mưa, đợi Văn Thao trở về để tôi hỏi nó." Mẹ Triệu cũng rất lo lắng trong lòng, bà rất hiểu đứa con trai út này của mình, biết từ nhỏ con trai đã không muốn làm việc, chuyện mướn Thôi Đại xử lý thì phải có tám chín là thật.

Tuy là Triệu Văn Thao vẫn kiếm tiền nhưng mẹ Triệu vẫn không chấp nhận được hành động thuê người lo liệu đất như vậy. Đây chính là tác phong của địa chủ và nhà nông giàu có, ở phương diện này bà đã chịu không ít khổ, giờ khó khăn lắm mới không dẫn tới vụ kia rồi, đừng có để phạm sai lầm.

Còn nữa, cuộc sống này cũng chưa đạt đến điều kiện để mà đi thuê người làm!

Mẹ Triệu trong lòng nghĩ như vậy nhưng không nói ra, biểu hiện kiên quyết đứng ở phía Triệu Văn Thao, khuyên lơn cha Triệu.

Triệu Văn Thao vẫn không biết trong nhà sốt ruột phát cáu vì chuyện hắn mướn Thôi Đại lo liệu ruộng đất. Lúc này hắn cùng Diệp Minh Bắc lái xe ba bánh đến đường của thành phố, nhìn nhà lầu cửa hàng cao thấp hai bên, có nhiều thứ quá xem không hết.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

Đúng là thành phố mà, năng nổ hơn so với huyện nhiều! Triệu Văn Thao thầm nghĩ trong lòng.

So với đời sau thì không bằng, bây giờ nhà lầu cao nhất cũng chỉ có tầng bảy tầng tám, còn không có thang máy, thương trường cũng rất ít, thậm chí cũng không đáng để gọi, cửa hàng cũng chẳng hơn gì, nhưng trong mắt của người ở nông thôn thì thế này đã rất phồn hoa rồi.

"Chúng ta đến chợ buôn bán nông cụ trước đã nhé?" Diệp Minh Bắc hỏi Triệu Văn Thao.

"Vâng, chúng ta đến đó tìm một nơi ăn trước." Triệu Văn Thao nói.

Hai người thức dậy từ khi trời chưa sáng, sáng sớm ăn miếng bánh trứng, hắn đã sớm đói bụng.

Diệp Minh Bắc nói một tiếng được, vừa hỏi thăm vừa lái xe đến chợ buôn bán nông cụ. Nơi này rất lớn, chợ ở ngay ngoài trời, bày hàng ngay xuống đất, người đến người đi, náo nhiệt cực kỳ.

Trạm nông kỹ cũng ở bên đây, cổng sắt mở thật lớn, bên trong là nhà nhỏ ba tầng màu trắng, phía trước còn có một bồn hoa, bên cạnh là lán để xe đạp, lán kéo dài thẳng đến tận cổng. Lúc này một người đang dựng xe đạp, lúc xe của đám Triệu Văn Thao đi qua, người kia lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn thử, sau đó đã quát lên.

"Diệp Minh Bắc!" Người kia vừa nói vừa đuổi tới.

Hai người đều nghe được, Triệu Văn Thao hỏi: "Đây là ai thế ạ?" Đoạn quay đầu nhìn lại.

Diệp Minh Bắc không thấy người, chỉ nghe được tiếng, anh ta cẩn thận đậu xe ở bên cạnh, xoay người nhìn lại rồi nở nụ cười, hô một tiếng.

"Trương Minh!" Rồi xuống xe.

 

Loading...