Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 146

Cập nhật lúc: 2024-10-15 09:32:17
Lượt xem: 20

"Muộn quá rồi đi qua nhà em chồng con nhà chị năm ngủ một đêm đi, đường này trơn quá rồi, không thể đi đường đêm được." Mẹ Diệp dặn dò.

"Mẹ, con biết rồi, mẹ quay về đi, con đi đây." Diệp Minh Bắc mặc như một cái bao bông nhưng cũng không che giấu được tâm tình đang tốt, đạp xe một cách nhẹ nhàng.

Mẹ Diệp nhìn con trai mình rẽ vào ngã rẽ không thấy nữa mới quay về.

Trên đường còn được, tuyết lớn, xe đi ngang qua để lại vết bánh xe thật sâu trên đường, cứ đạp xe trên cái vết bánh xe đó thì không lo lắng bị ngã nữa.

Tuyết trắng mênh mang, nhìn không thấy điểm cuối, mặt trời xuất hiện, chiếu xuống dưới đất có chút chói mắt, Diệp Minh Bắc kéo mũ thấp xuống, chỉ nhìn thấy đường, cuối cùng lúc đến huyện thành cũng khoảng hơn chín giờ sáng, anh đi đến trạm xe ở trong huyện thành, tìm thấy một cái lán gửi xe tạm thời để gửi xe ở đó, khóa xe lại thì mới đi vào trong phòng chờ xe ấm áp hơn một chút.

Phòng chờ xe chẳng có bao nhiêu người, mấy ngày này nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng chả có ai muốn ra đường.

Diệp Minh Bắc tìm một nhân viên ở đó nghe ngóng biết được chuyến xe gần nhất đi từ trong phố về bên này còn nửa tiếng nữa, thế là anh nhìn ra phía ngoài cửa sổ đầy sự chờ mong, đó chính là hướng cổng lớn của nhà xe.

Nửa tiếng sau, xe tiến vào tạm, Diệp Bắc Minh vội vàng chạy ra, đứng ở trước cửa xe ngóng trông, người xuống xe cũng không nhiều, nhưng tiếc là lại không có Chu Mẫn, nhưng cũng không thất vọng, nghĩ đến buổi trưa vẫn còn mọt chuyến nữa nên lại phấn chấn tinh thần lên.

Chỉ có điều chuyến xe buổi trưa đi vào vẫn không có Chu Mẫn, Diệp Minh Bắc chẳng còn tâm tình ăn bánh trứng ở trong túi nữa, chỉ uống thêm chút nước, dựa vào không khí ấm áp trong này mà nôn nóng chời đợi chuyến xe buổi chiều.

Chu Mẫn đang ở trong trạm xe trong phố cũng rất lo lắng, tuyết rơi lớn như thế, tàu hỏa bị trễ, đợi đến khi cô về đến trạm xe thì hai chuyến xe buổi sáng cũng đã đi mất rồi, chỉ có thể đi xe buổi chiều, cô đã nói với Diệp Minh Bắc là buổi sáng sẽ đến nơi rồi, hai chuyến xe rồi mà Diệp Minh Bắc còn không nhìn thấy mình thì nhất định đợi đến lo lắng lắm đây!

Không có điện thoại đúng là không tiện tí nào! Chu Mẫn đã quen với việc dùng điện thoại mọi lúc mọi nơi có chút không thích ứng được.

Buổi chiều Chu Mẫn ngồi chuyến xe đầu tiên, theo con đường mà xe đi, cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ từ xa lạ dần trở nên quen thuộc.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

Năm đó cô cũng ngắm khung cảnh bên ngoài như vậy, chỉ có điều năm đó thời tiết cũng như thế này, cô đi từ trong huyện ra ngoài phố, đi học đại học, sau đó cũng không có quay lại, cho đến khi chết đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/146.html.]

Trong nhất thời, đủ loại ký ức chuyện kiếp trước chuyện kiếp này trỗi lên, phức tạp đến mức không biết nói ra được nó là tư vị gì.

Nhưng mà cô biết cô nhớ hắn ta rồi, nhớ Diệp Minh Bắc cái tên đàn ông cẩu thả dưới quê này rối, rất nhớ rất nhớ, vô cùng, cực kỳ, đặc biệt nhớ!

Chính là hận không thể lập tức gặp được anh, gặp được người đàn ông ngốc nghếch đợi mình cả một đời đó!

Hai giờ chiều, xe đi vèo trong huyện thành, Chu Mẫn không nhịn được mà đứng dậy di chuyển chầm chậm ra đến cửa trước cửa xe.

Nhân viên bán vé thấy thế, liền nhắc cô còn một lúc nữa mới đến trạm, ngồi cho vững, đừng để bị ngã.

Cuối cùng xe cũng đi vào trạm, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp Minh Bắc đang chạy ra từ trong phòng chờ xe, kích động đến mức cả người phát run lên.

Xe dừng lại, cửa xe mở ra, Chu Mẫn là người đầu tiên xuống xe, liền đứng ở dưới xe nhìn cái người con trai ngốc nghếch kia, nước mắt cứ không tiếng động nào mà rơi xuống, đem theo giọng mũi gọi một tiếng "Minh Bắc".

Diệp Minh Bắc đứng ở đó, nhìn thẳng vào cô ấy, rõ ràng là người mà mình đợi rất lâu rồi, nhưng mà lúc này anh muốn đi sang nhưng lại sợ rằng đây là do mình đang nằm mơ.

Sợ rằng tất thảy đều là giấc mộng của anh, cô ấy đi học đại học rồi, đi học đại học rồi thì sẽ không quay lại nữa.

Anh sợ mình sẽ chọc thủng mất giấc mộng đẹp này, làm cho bản thân đang chìm trong mộng đẹp phải quay lại hiện thực lạnh lẽo.

"Minh Bắc!" Chu Mẫn lại không thể khống chế mình thêm lần nữa, quăng hàng lý chạy lên mấy bước, chạy thẳng đến ôm lấy Diệp Minh Bắc, nước mắt tuôn ra như suối.

May quá, may quá kiếp này cô đã chọn quay về, kiếp trước rốt cục anh đã đợi mình như thế nào?

Kiếp trước cô nghe mấy vãn bối của nhà họ Diệp nói, nói là chuyện mà chú ba mà họ thích nhất chính là ra nhà ga.

Loading...