Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 119

Cập nhật lúc: 2024-10-14 22:40:38
Lượt xem: 20

Triệu Văn Thao nhếch miệng cười: "Biết vợ anh lo lắng cho anh, sau này sẽ không thế nữa. Vợ ơi, anh đói bụng."

Diệp Sở Sở vội nói: "Anh mau mau nghỉ ngơi đi, em đi nấu cơm."

"Anh muốn ăn em." Triệu Văn Thao ôm cô rồi bắt đầu hôn nhẹ.

Diệp Sở Sở đỏ bừng mặt, liếc mắt nhìn hắn một cái: "Anh lại nữa, mau thả em ra, em đi nấu cơm cho anh."

Triệu Văn Thao lại không biết xấu hổ mà không đứng đắn một hồi, lúc này mới buông ra.

"Anh đi nghỉ đi, em nấu cơm xong rồi sẽ gọi anh." Diệp Sở Sở đẩy hắn lên giường.

"Vợ, hôn anh một cái rồi đi."

Diệp Sở Sở thẹn thùng mổ một cái lên môi hắn, rồi đi nấu cơm.

Triệu Văn Thao cảm thấy mỹ mãn nằm lại trên giường.

Lúc cô đang nấu cơm mẹ Triệu lại đây hỏi Triệu Văn Thao đã trở về chưa, nghe tin con mình đã trở lại thì cũng an tâm.

Diệp Sở Sở nấu mì sợi, luộc bốn trứng gà, lại thái rau thơm rải lên, bát mì tràn đầy, Triệu Văn Thao cũng đói bụng, giữa trưa chỉ có uống rượu, không bỏ bụng một thứ gì, ăn tô mỳ nhỏ sạch sẽ, canh cũng chẳng chừa lại.

"Cơm do vợ anh nấu là ngon nhất!" Ăn xong Triệu Văn Thao còn ợ một cái.

"Anh ăn no chưa? Nếu chưa no thì em làm thêm cho anh chút nhé."

"Ăn no rồi."

"Vậy thì anh khoan đã ngủ, đợi thức ăn tiêu hóa rồi ngủ tiếp." Diệp Sở Sở đi rửa bát.

Triệu Văn Thao đi theo vợ mình ra gian ngoài.

Căn nhà nhỏ của họ có ba gian, gian phía đông là phòng ngủ, ở giữa là phòng bếp, còn căn phòng phía tây để lương thực và đồ linh tinh.

Nói là nhà ở thì không bằng nói là lều, chỉ là nơi ở tạm thời, Triệu Văn Thao nghĩ đến nhà ở của hai chị gái của mình, còn có nhà của Chung Dụng mà hôm nay mình đi chung, khe khẽ thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/119.html.]

Diệp Sở Sở nghe thấy tiếng thở dài của hắn, hỏi: "Sao, thở dài cái gì?"

"Anh vẫn nghĩ người thành phố sống không tệ, giống chị cả với chị năm của anh, không nghĩ tới cũng có những nhà sống không tốt. Chung Dụng mà hôm nay anh đi chung, nhà ở cũng không khác với nhà mình là mấy, nhưng mà trong nhà lại có tận đến mười người, đúng là đông, nếu giữa trưa ấm áp, thì bọn anh mang một cái bàn ra sân, cũng chẳng có chỗ khác. Sân cũng không lớn, cũng chẳng khác gian ngoài của chúng ta là mấy."

Diệp Sở Sở kinh ngạc: "Nhà bọn họ có nhiều người đến thế cơ à?"

"Đúng vậy, ông nội, bà nội, cha mẹ, còn có hai em trai với ba em gái của anh ta, anh ta nói, nếu không thể lời ít tiền đi ra ngoài mua nhà ở, thì mình có cưới vợ cũng chẳng có chỗ mà ngủ."

Diệp Sở Sở lắc đầu cười khúc khích: "Anh nói bậy, có vợ thì thế nào cũng chịu được thôi."

Triệu Văn Thao cũng cười: "Ngẫm lại thì ý kia của anh ta là có cưới vợ cũng không ai chịu."

Diệp Sở Sở rửa bát xong xuôi, lau khô tay nói: "Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nông thôn chúng ta tốt, đất rộng."

"Ừm, nhưng mà thành phố cũng có chỗ tốt." Triệu Văn Thao bưng ngọn đèn lên, rất là tiếc nuối: "Trong huyện có điện, có thể sử dụng đèn điện, nơi chúng ta tốt nhất cũng chỉ có thắp nến, bình thường thì chỉ có ngọn đèn nhỏ!"

Triệu Văn Thao thấy đèn điện nhà chị cả thì đầy nhớ thương, đáng tiếc nhớ thương cũng vô dụng, trong thôn không có điện, có đèn điện thì cũng không có chỗ mà dùng.

"Em thấy không chừng đến vài năm nữa trong thôn chúng ta sẽ được lắp điện, đến lúc đó chúng ta cũng có thể xài đèn điện." Diệp Sở Sở an ủi hắn nói: "Anh đừng vội."

Triệu Văn Thao gật gật đầu: "Vợ nói rất đúng, thôn chúng ta chắc chắn sẽ có điện. Được, chúng ta lên giường đếm tiền thôi!"

Nói tới tiền là mắt Triệu Văn Thao sáng lên, thần thái ngời ngời.

Diệp Sở Sở thích người đàn ông như vậy, tự tin như ánh mặt trời, làm cho người ta cảm thấy rất có niềm tin vào tương lai.

Vợ chồng son ngồi ở ở trên giường đặt gần lò sưởi ấm áp. Dưới ánh đèn, họ ngồi đếm tiền kiếm được, cả tiền thịt với giá đỗ, hôm nay kiếm được cũng không ít, một đồng năm hào sáu! Này là tiền đã trừ đi tiền mua sách.

"Đợt này g.i.ế.c heo nhiều, qua một thời gian nữa anh Tứ Hổ còn nói sẽ g.i.ế.c cừu, đến lúc đó chúng ta kiếm còn nhiều hơn so với thế này."

Diệp Sở Sở phân loại tiền, sửa sang lại xong xuôi, cất tiền vào tráp gỗ, cái tráp gỗ này là hòm trang điểm của hồi môn nhà mẹ mà cô đem về, đem tiền bỏ vào trong, trừ tiền bọn họ kiếm được, còn có tiền được chia ra khi ở riêng.

"Văn Thao, em thấy tiền càng ngày càng nhiều, đặt ở trong nhà không quá an toàn, hay là chúng ta gửi vào ngân hàng đi?" Diệp Sở Sở nói, cô nhớ rằng mẹ mình cũng đem tiền gửi vào trong ngân hàng.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

Hơn nữa trong nhà nhiều người mắt sáng, cũng không đảm bảo có xảy ra vấn đề gì giữa các chị em dâu không, vẫn nên gửi vào ngân hàng thì tốt hơn.

Loading...