Chạm để tắt
Chạm để tắt

Từ bỏ - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-05 20:47:32
Lượt xem: 1,789

6

Vào ngày hội nghị diễn ra, tôi gặp Tưởng Mặc và Tô Miên.

Tất nhiên là anh ta phải đến cuộc họp này, vì nó liên quan tới số phận của công ty anh ta.

Hơn nữa, kết quả nghiên cứu của Giáo sư Kiều và tôi sẽ trực tiếp xác định hướng phát triển của ngành trong vài năm tới.

“Chị, chị vào đây với ai vậy?”

Tô Miên nắm lấy cánh tay Tưởng Mặc, nhìn xung quanh.

Qua vẻ mặt của cô ta có thể thấy rằng cô ta nghĩ tôi là người du học chỉ để mạ vàng, ngay cả tư cách vào chỗ này cũng phải do người khác lấy hộ.

Tôi lờ đi lời nói của cô ta, nhưng cô ta không chịu bỏ cuộc: "Nếu chị có bạn trai mới, hãy cho chúng em xem. Chúc mừng chị nhé."

"Trình Hoan."

Giọng Kiều Đình đột nhiên vang lên.

Ngay sau dó, thầy đã đến chỗ tôi.

"Xin chào, tôi là thầy của Trình Hoan. Xin hỏi các bạn là..."

Tôi ngước lên và thấy khuôn mặt góc cạnh của thầy, vẫn lạnh lùng và xa cách như trước.

Thầy không bao giờ thích can thiệp vào đời sống riêng tư của học sinh chứ đừng nói đến việc chủ động chào hỏi người khác.

Tôi sợ thầy sẽ bị Tưởng Mặc xúc phạm nên vội vàng trả lời: “Là bạn trai cũ của em và bạn gái hiện tại của anh ta.”

Kiều Đình nghe xong, mặt mày vốn hiền lành trở nên lạnh lùng.

"Trình Hoan, sắp bắt đầu rồi, giống như trước đây, chúng tôi cần em tiên phong."

Tôi đã tham dự những dịp như vậy không biết bao nhiêu lần, đương nhiên tôi không sợ hãi.

"Đợi đã, em đang làm gì ở đây thế?"

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác và kinh ngạc của Tưởng Mặc.

Thật buồn cười, sau khi lợi dụng kết quả nghiên cứu của tôi để giúp công ty của anh ta phát triển vượt bậc, Tưởng Mặc không còn quan tâm đến thành tích của tôi nữa. Thậm chí còn không nhớ rằng người hướng dẫn của tôi chính là học giả nước ngoài nổi tiếng được mời tham dự hội nghị này.

Tôi phớt lờ anh ta và rời đi cùng Kiều Đình.

Tô Miên nãy giờ trốn ở phía sau Tưởng Mặc không nói một lời cũng đi theo.

Cô ta tóm lấy tôi ở ngoài khán đài. Giọng điệu bình tĩnh: "Chị, chị muốn chứng minh điều gì bằng cách này? Tốt hơn tôi sao? Đừng đánh giá bản thân mình cao quá!”

Ánh đèn hội trường vẽ nên một ranh giới rõ ràng giữa tôi và cô ta.

Tôi nhìn khuôn mặt hơi co giật do nụ cười gượng ép của cô ta, hỏi từng chữ: “Em gái à, em vứt đầu óc đi đâu rồi?”

Lời vừa dứt, đèn trong toàn bộ hội trường đều tắt. Một cột sáng từ trên cao rơi xuống đỉnh đầu tôi. Tôi đứng trong ánh sáng, không nhìn thấy vẻ mặt của Tô Miên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tu-bo/3.html.]

Như Kiều Đình đã nói, mọi người sẽ luôn đi đường vòng, có lẽ là một nỗi ám ảnh ma quái, có lẽ là tự mình lừa mình, nhưng đừng bao giờ nhường quyền chủ động cho người khác, cho dù đó là sự nghiệp hay tình cảm.

Công ty của Tưởng Mặc dựa vào thành quả học thuật đầu tiên của tôi để trở thành một doanh nghiệp nổi tiếng. Tôi sẽ không cho Tưởng Mặc cơ hội thứ hai.

Đêm hôm đó, tôi trở thành chiếc bánh thơm của nhiều công ty. Tốt nghiệp trường Ivy League, trở về từ nước ngoài với bằng tiến sĩ y khoa. Học tập dưới sự hướng dẫn của giáo sư Kiều Đình. Buff chồng lên nhau như vậy khiến tôi nói chuyện với mọi người nguyên đêm.

Trong giờ nghỉ uống trà, tôi bước ra khỏi phòng vệ sinh. Tưởng Mặc đã đợi ở bên ngoài rất lâu.

"Trình Hoan, đã lâu không gặp."

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Trong một khoảnh khắc, tôi dường như thấy thời gian quay ngược.

Anh ta hành động y hệt dự đoán của tôi.

Đứng ở lối ra sân bay, cũng mặc vest đen, mỉm cười nói với tôi: “Trình Hoan, đã lâu không gặp.”

Khi những kỳ vọng tốt đẹp bị hiện thực đánh nát chỉ còn mảnh vụn, thậm chí khiến người kinh tởm, mặt tôi trở nên vô cảm: “Tổng giám đốc Tưởng, câu này anh nói có vẻ muộn quá rồi.”

Thân hình cao lớn của Tưởng Mặc nhìn có chút cô đơn.

“Năm ngoái, công ty gặp khủng hoảng, đó là thời điểm khó khăn nhất đối với anh. Trình Hoan, không phải anh không cố gắng, anh muốn tâm sự với em, nhưng em lại bận làm thí nghiệm..."

Tôi nghe lời phàn nàn đột ngột của anh ta, mỉa mai nói: "Anh trách tôi à?"

"Chuyện chia ly không chỉ do một người."

Tôi thẳng thắn nói: “Là anh nói chia tay với tôi, nói tái hợp cũng là anh. Tưởng Mặc, sao phải nói câu này? Thừa nhận là anh không được khó đến vậy sao?"

"Làm lành với anh, được không?"

Tôi tát anh ta một cái.

Đầu Tưởng Mặc lật sang một bên, trên khuôn mặt trắng trẻo hiện ra năm vết ngón tay.

"Tưởng Mặc, sao anh hèn vậy?" Tôi tức giận cười mỉa: “Không được ai yêu thì anh sẽ c..hết à? Lúc khó khăn luôn phải sa vào vòng tay của một người phụ nữ. Mẹ anh không còn thì anh tìm tôi. Tôi không ở đó thì tìm người khác, chẳng lẽ sau khi anh c..hết còn phải lo âm hôn cho anh à?”

Tưởng Mặc cúi đầu.

Tuy nhiên, Tô Miên từ đâu lao tới và đẩy tôi.

"Trình Hoan, sao cô dám đánh anh ấy? Lúc anh ấy uống thuốc ngủ tự sát, cô ở đâu?"

“Đừng nói nữa.” Tưởng Mặc ngắt lời cô ta.

"Anh còn giấu cô ta làm gì?" Tô Miên hất tay Tưởng Mặc ra: “Tôi không ngủ không nghỉ trông coi Tưởng Mặc, còn Trình Hoan cô thì sao? Cô đi du học nước ngoài, mạ vàng xong đi về lại được một đống người nịnh bợ. Tất cả mọi người đều phải nhường nhịn cô à?"

"Tôi khiến anh ta trầm cảm à? Anh ta có nói chữ nào với tôi không?"

Tôi chế nhạo: “Tôi đưa thành quả học thuật cho anh ta, anh ta vừa có tiền vừa có quyền. Tôi đã nhận được gì?”

“Cô nhận được cái gì?” Tô Miên tức giận cười: “Tối nay cô như thế nào không rõ sao?”

"Lời cảm ơn, đó là điều tôi đáng được nhận. Anh ta có thể sống sót nên cảm ơn bác sĩ. Cảm ơn cô làm gì? Điều dưỡng vẫn luôn chăm sóc anh ta không biết mệt mỏi, tại sao anh ta không cưới điều dưỡng đi?"

Loading...