Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Truyền thuyết Như Ý hàn yêu - 2.3

Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:10:15
Lượt xem: 11

Một cơn gió thổi qua, tôi không khỏi rùng mình.

“Lạnh quá, về ngủ thôi.”

Tưởng Thiếu Thiên theo tôi: “Vậy lúc nào mới thu thập mị hồ?”

Tôi nhảy xuống cầu thang: “Thu gì mà thu, tôi lại không thể đánh bại nó.”

“Một con yêu quái đã sống hàng ngàn năm, đạo hạnh rất mạnh.”

Tưởng Thiếu Thiên: “Vậy phải làm sao?”

Tôi ngáp một ngáp một cái: “Ngủ trước đi, ngủ dậy rồi nói.”

Sau khi trở về, tôi nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Tưởng Thiếu Thiên và Trình Kiệt ngủ phòng bên cạnh, một đêm không có động tĩnh gì.

Sáng hôm sau, Tưởng Thiếu Thiên tới gõ phòng tôi.

 Bây giờ cậu ấy rất có động lực để bắt yêu quái.

“Như Ý tỷ, hôm nay chúng ta đi đâu?”

Sau khi tắm rửa xong, tôi xách túi cùng Tưởng Thiếu Thiên rời khách sạn.

“Hôm nay có buổi diễn solo nào khác của Tống Dư không?”

Tưởng Thiếu Thiên: “Có, nhưng tôi chưa mua vé.”

Tôi vẫy tay: “Không sao, chúng ta đơi ở lối vào sân vận động là được rồi.”

Sau khi tìm được chỗ chờ, tôi quay lại giải thích với Tưởng Thiếu Thiên

“Những con yêu quái như mị hồ so với những con yêu quái khác không giống nhau, nó không dựa vào thực hành để nâng cao tu vi, mà dựa vào sự tin tưởng.”

Tưởng Thiếu Thiên: “Sự tin tưởng?”

“Đúng, nó yêu cái đẹp, đương nhiên cũng tự tin vào ngoại hình của mình, càng nhiều người theo đuổi yêu thích thì sự tin tưởng của nó càng lớn, nó tu luyện càng nhanh.”

“Ở cổ đại, mị hồ ẩn nấp ở thanh lâu nghệ quán ở địa phương, tới thời dân quốc ca hát là lựa chọn hàng đầu của chúng.”

Tưởng Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy tại sao Tống Dư lại làm hại Trình Kiệt và đồng đội của hắn?”

“Điều này hình như không có bất kỳ ảnh hưởng nên việc tu luyện của anh ta, mà còn tăng thêm nghiệp chướng.”

Tôi tức giận đánh vào đầu cậu ấy: “Trước đây tôi đã từng nói với cậu về đặc tính của hồ ly chưa! Ghẹn tị! Ghen tị!”

“Không nhớ được kiến thức này có phải nên ghi chép lại không.”

Tưởng Thiếu Thiên vội vàng lấy sổ tay từ trong túi ra bắt đầu ghi chép lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/truyen-thuyet-nhu-y-han-yeu/2-3.html.]

Tôi thu tay lại, uống một ngụm cà phê nói: “Chúng ta tiếp tục chủ đề trước đó.”

“Mị hồ dựa vào sự tin tưởng để tu luyện, nhưng cũng cần phương tiện, đây là hạn chế mà ông trời áp đặt đối với mị hồ.”

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

“Nói cách khác, câu với không khí chửi ông nội cậu,vậy ông nội cậu cái gì cũng không biết, ông ấy sẽ tức giận sao? Sẽ không.”

“Nhưng nếu cậu mắng ông nội cậu trước mặt tôi thì tôi sẽ đi nói với ông ấy. Ông ấy có tức giận không? Có, còn đánh cậu một trận.”

Tưởng Thiếu Thiên giật giật khóe miệng: “Như Ý tỷ, nếu cô không nói thì sẽ không bị đánh.”

Tôi xoa mũi hỏi: “Rất tệ sao?”

Tưởng Thiếu Thiên: “Rất tệ.”

Tưởng Thiếu Thiên kết luận: “Cho nên chúng ta đến đây để tìm phương tiện để mị hồ có thể lấy được lòng tin của người hâm mộ! Chỉ cần phương tiện này bị phá hủy, mị hồ sẽ bị tổn hại lớn.”

“Đến lúc đó cậu có thể thừa cơ mà vào.”

Mặt tôi không chút thay đổi: “Đạo lý không sai, nhưng có thể đổi từ khác không?”

Tưởng Thiếu Thiên: “Rất tệ sao?”

Tôi ngồi cùng cậu ta trong quán cà phê đối diện sân vận động sau khi uống vài ly cà phê, buổi biễu diễn cuat Tống Dư cũng kết thúc.

Mọi người bắt đầu ra ngoài cổng sân vận động.

Tôi đặt cốc cà phê xuống đứng dậy: “Đi.”

..............

“Aaaaaaaa, Tống Dư đẹp trai quá!”

“Cuộc đời của tôi thật đáng giá! Anh ấy thậm chí còn mỉm cười với tôi!”

“Anh ấy còn khen chiếc vòng tay này đẹp! Aaaaaaaa! Anh ấy còn khen tôi đẹp nữa.”

“Chiếc vòng tay này cô mua ở đâu vậy? Tôi cũng muốn mua một chiếc.”

Tôi bước vào rất tự nhiên, tham gia vào cuộc nói chuyện: “Wow, vòng tay của cô đẹp quá!”

Cô gái đó có chút tự hào: “Đúng vậy, cái này không dễ gì tôi mới có được.”

Các cô gái gần đó lần lượt đặt câu hỏi.

Cô ta giơ tay có chút kiêu ngạo: “Tôi đã bỏ ra 3 vạn để mua sản phẩm do Tống Dư quảng cáo, thương hiệu mới tặng cho tôi chiếc vòng tay này.”

...........

Bóng dáng các cô gái dần dần biến mất.

 

Loading...