Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trưởng Tỷ Bình An - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-09-09 13:00:47
Lượt xem: 652

1

 

Mẫu thân bệnh rồi, bệnh rất nặng.

 

Bạch đại phụ vừa thở dài vừa viết đơn thuốc.

 

Ta bảo tỳ nữ đi lấy thuốc rồi tiễn ông ra cửa.

 

"Bạch đại phu, bệnh của mẫu thân ta liệu còn chữa được không?"

 

Ông ta lộ vẻ đồng cảm.

 

"Đại tiểu thư, lão già này xin được nói thẳng, lệnh từ giờ đã là bệnh nhập cao hoàng, chuyện hậu sự tiểu thư nên chuẩn bị dần đi." (bệnh nhập cao hoàng: những bệnh khó trị)

 

Ta im lặng, không nói gì.

 

Kiếp trước, cũng sau khi mời Bạch đại phu đến xem bệnh, đúng ba ngày sau, sáng sớm, mẫu thân qua đời.

 

Chỉ có điều, khi đó ta không hỏi câu này, dẫn đến việc khi mẫu thân qua đời, đệ đệ muội muội đều quay đầu trách móc ta không chăm sóc tốt cho mẫu thân.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Kiếp này, có lão quản gia làm chứng, tự nhiên sẽ trả lại sự trong sạch cho ta.

 

Khi quay trở lại phòng, mẫu thân vừa mới uống xong thuốc.

 

Bà yếu ớt dựa vào gối, thở dốc, sắc mặt không còn chút máu, đôi mắt khép hờ.

 

"Mẫu thân, hôm nay người có thấy khá hơn chút nào không?"

 

"A Tố, ta mơ thấy phụ thân của con, ông ấy nói rằng dưới đó cô đơn quá, không có ai để nói chuyện. Ta cảm thấy, ngày của ta cũng không còn nhiều."

 

Ba năm trước, phụ thân ta qua đời trong một lần bị tai nạn, từ đó mẫu thân sinh bệnh vì u uất.

 

"Mẫu thân, đừng nói những lời không may như vậy, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi." Ta an ủi bà.

 

Bà lắc đầu: “Lần này, ta không qua khỏi rồi. A Tố, con là trưởng tỷ, trưởng tỷ như mẫu thân, sau này con nhất định phải chăm sóc tốt cho Dao Dao và Thành Huy, phải thúc đẩy chúng tiến lên, làm rạng danh dòng họ Hứa."

 

"Thành Huy là nam tử, sau này làm quan lớn, tự nhiên có chỗ để hắn đi.

 

Điều ta yên tâm nhất chính là Dao Dao, nó ngây thơ trong sáng, đơn thuần, hồn nhiên. Sau này con phải nhường nhịn nó, chăm sóc cho nó, thay nó chọn một lang quân tốt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/truong-ty-binh-an/phan-1.html.]

 

Mẫu thân cứ nhắc đi nhắc lại về đứa con gái và con trai nhỏ của bà, chẳng hề nhắc đến ta nửa lời.

 

"Mẫu thân, con đã về rồi, người xem bộ váy này của con đẹp không?"

 

Bên ngoài vang lên giọng nói ngọt ngào, đáng yêu.

 

Muội muội Hứa Dao, mặc một bộ váy đỏ chạy ào vào, phấn khích lao vào lòng mẫu thân.

 

"Đẹp, Dao Dao của chúng ta tất nhiên là một cô nương xinh đẹp rồi."

 

Mẫu thân yêu thương vuốt ve mái tóc của nó, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều.

 

"Con chẳng phải kế thừa nhan sắc của mẫu thân sao, mẫu thân năm xưa là một đại mỹ nhân nổi tiếng kinh thành, là con gái của mẫu thân, tự nhiên con cũng sẽ đẹp như ngọc, làm rung động lòng người."

 

Hứa Dao tự mãn ngẩng đầu, giống như một con công kiêu ngạo, rồi lập tức chu môi tỏ vẻ bất mãn.

 

"Mẫu thân, hôm nay trong hội du hồ, vốn dĩ con phải là người đứng đầu, chỉ vì tỷ tỷ không mua cho con bộ trâm ngọc lục bảo kia, khiến con bị tiểu thư nhà họ Lưu cướp mất hào quang. Mẫu thân, người không biết con đã buồn thế nào đâu."

 

Mẫu thân trách cứ nhìn ta.

 

"Mẫu thân, bộ trâm ngọc lục bảo mà Dao Dao thích thực sự rất đắt, phải năm vạn lượng bạc. Năm nay lụa Giang Nam tăng giá, chi phí vận chuyển hàng hóa cũng tăng, sắp phải cung ứng hàng cho hoàng cung, phải dành bạc để chuẩn bị hàng, còn phải lo lót trong cung. Gia đình mình hiện giờ tiền bạc eo hẹp, trang sức của muội muội cũng không ít rồi…"

 

Ta giải thích như ở kiếp trước, nhưng trong lòng đã hiểu rõ câu trả lời sẽ như thế nào.

 

"Nhà họ Hứa chúng ta đâu thiếu vài vạn lượng bạc ấy hả?"

 

Mẫu thân ngắt lời ta, dùng ánh mắt trách móc nhìn ta.

 

"Dao Dao còn nhỏ, tiểu cô nương thích trang điểm đẹp thì có gì sai? Con là trưởng tỷ, phải nhường nhịn nó, phải chăm sóc cho nó, ngày mai đi mua bộ trâm đó về đi."

 

Trong lòng ta không khỏi cười lạnh, nhưng vẫn bình thản gật đầu.

 

Hứa Dao lại một phen nũng nịu, khiến mẫu thân vui cười không ngớt.

 

Nhìn cảnh mẫu tử họ vui vẻ bên nhau, ta chỉ cảm thấy lạc lõng.

 

Ta vì chuyện kinh doanh của gia đình, vì bệnh tình của mẫu thân mà lo lắng, bận rộn đến mức không kịp nghỉ ngơi, thế mà muội muội ta vẫn có thể thoải mái tự do đi du hồ.

 

Mẫu thân chỉ biết yêu cầu ta phải đáp ứng nhu cầu của nó, nhưng lại không hiểu rằng, để có được lợi nhuận năm vạn lượng bạc, đứa đại nhi nữ của bà phải lo toan, tính toán kỹ lưỡng đến nhường nào…

Loading...