Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trước Khi Anh Đến - Chương 22,23,24: Vòng tay chỉ còn lại hư không.

Cập nhật lúc: 2024-07-13 11:27:33
Lượt xem: 1,643

22.

Sau khi giao thẻ lưu trữ từ camera giám sát cho bác sĩ, Úc Gia bước ra khỏi bệ/nh vi/ện, đứng bên lề đường nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Thời gian ở bệ/nh vi/ện đã kéo dài hơn cô tưởng tượng.

Hiện tại, chỉ còn 20 phút nữa đến thời gian hẹn với Từ Hạc Tê.

Cô vẫy một chiếc taxi: "Chú ơi, đến Viện Khoa học."

Người lái xe nhận thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô, liền đạp mạnh ga.

Đi được nửa đường, Úc Gia nghĩ rằng, quả nhiên vận may của cô không bao giờ tốt.

Từ bệnh viện đến Viện Khoa học có 10 ngã tư.

Mỗi ngã tư cô đều gặp đèn đỏ.

Cô dựa trán vào cửa sổ xe, nhìn những con số đếm ngược từ "50" trên đèn đỏ.

Cuối cùng, xe lại bắt đầu di chuyển.

Nhưng chưa đi được mấy mét.

Một vài chiếc xe buýt cùng với hành khách đang xuống xe chặn kín đường.

Người lái xe hỏi một người qua đường thì mới biết, hôm nay là ngày trường Tiểu học Thí nghiệm của thành phố tổ chức cho toàn trường tham quan Viện Khoa học.

"Cô ơi, có vẻ sẽ kẹt thêm một lúc nữa."

"Vậy tôi xuống xe ở đây."

Úc Gia lấy tiền lẻ và đưa cho tài xế.

Vào kỳ nghỉ lễ "Ngày Quốc tế Lao động", trên phố người đi lại rất đông.

Còn có nhiều du khách từ nơi khác đến để ngắm biển.

Úc Gia không ngừng nói "xin lỗi", từng chút một chen qua đám đông rồi chạy như bay.

Cuối cùng cô cũng đến trước cửa Viện Khoa học đúng giờ hẹn.

Cô thở hổn hển, nhìn xung quanh.

Nhưng không thấy bóng dáng Từ Hạc Tê đâu.

Vừa định gọi điện cho anh, cô chợt nhớ ra, điện thoại đã bị Tô Triệt ném vào bể cá.

Có lẽ là đi lạc rồi, cô nghĩ vậy.

Vì vậy cô đi một vòng quanh Viện Khoa học, vừa đi vừa dừng lại.

Cuối cùng ở dưới cây hòe. Cô nửa ngồi xuống, mặt vùi vào giữa hai đầu gối.

Có cơn gió thổi qua.

Tiếng xào xạc của cành lá cây hòe qua máy trợ thính vang vào tai Úc Gia.

Ngay sau đó, "xì..."

Máy trợ thính phát ra âm thanh như bị rò điện. Cô định kiểm tra xem máy trợ thính có bị hỏng hay không.

Nhưng ngay giây tiếp theo. Tay cô dừng lại bên tai.

Trước mắt cô, cây hòe bị ánh nắng buổi trưa bao phủ, bóng cây lay động trên mặt đất.

Và Từ Hạc Tê, đang đứng trong bóng cây, nhìn thẳng vào cô.

Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau.

Anh giơ tay làm một đoạn ngôn ngữ ký hiệu.

Động tác trôi chảy, thành thạo.

Nhưng vì đã chạy hết sức, có mùi m.á.u trong cổ họng Úc Gia.

Cô đã bỏ qua một số chi tiết. Lúc này cô chỉ lặng lẽ nhìn Từ Hạc Tê.

Ý nghĩa của ngôn ngữ ký hiệu đó là:

"Úc Gia, tôi thực sự đã chờ cậu rất lâu rất lâu."

"Thật may mắn."

"Lần này, cậu đã đến."

---

Lúc đi cùng Từ Hạc Tê trên con đường về nhà, tâm trạng của Úc Gia thay đổi rất nhiều.

Cô đã ngăn chặn Tô Triệt, hoàn thành nhiệm vụ trở về năm 2014.

Cô không bị buộc phải rời khỏi Hải Thành, cũng đã gặp lại Từ Hạc Tê dưới cây hòe.

Vậy tương lai hẳn sẽ thay đổi như hệ thống đã nói, đúng không?

Nhưng Úc Gia mơ hồ cảm thấy, Từ Hạc Tê trông có vẻ đang có rất nhiều mối bận tâm.

Lúc này, họ đi ngang qua một cửa hàng đĩa CD đang phát một bài hát tình buồn.

Giọng nữ buồn bã hát rằng: "Mưa ngừng giữa bầu trời."

"Có lẽ đây là lần gặp cuối cùng."

Nghe đến đoạn này, Từ Hạc Tê chậm rãi dừng bước.

Bất ngờ lên tiếng: "Từ góc nhìn vật lý, có lẽ con người là bất tử."

Úc Gia nghe vậy liền ngẩng đầu lên.

"Người rời đi sẽ trở thành những thành phần cơ bản nhất trong vũ trụ, phân tử, nguyên tử, rồi tái tạo lại, xuất hiện bên cạnh em theo một cách khác."

"Có thể là gió, có thể là mưa."

"Có thể là núi tuyết, có thể là bốn mùa."

"Cũng có thể là cây hòe, che chở cho em."

Nói đến đây, Từ Hạc Tê khẽ cười một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/truoc-khi-anh-den/chuong-222324-vong-tay-chi-con-lai-hu-khong.html.]

"Nhưng nếu là anh, anh muốn trở thành quần áo của em, nhẫn của em, hoặc là giường."

Anh cúi đầu, không biết ánh mắt đặt vào đâu.

"Dù sao thì, cuối cùng chúng ta sẽ gặp lại nhau, phải không?"

Úc Gia cắn nhẹ môi.

Nhớ lại 10 năm trước, cô từng cố chấp nghĩ rằng.

Dù không được yêu, dù chỉ có một mình, cô cũng có thể sống tốt cuộc đời này.

Nhưng trớ trêu thay, trong số phận đã định sẵn của cô. Một biến số tên là "Từ Hạc Tê" đã đến cùng với mùa xuân năm đó.

Cô bắt đầu trở nên không giống chính mình.

Vỏ bọc kiêu ngạo mà cô đã cố gắng xây dựng bắt đầu từng chút một sụp đổ.

Không biết từ một ngày nào đó, trong lòng cô, cây khô bắt đầu bám rễ, nảy mầm.

Dù cô đã cố gắng kiềm chế, nhưng cây khô vẫn mọc thành cây hòe cao lớn, đầy lá xanh.

Từ lúc đó, Úc Gia không thể thiếu "mùa xuân" nữa.

Cô chợt nhớ lại một câu mà Tô Triệt đã từng nói.

"Úc Gia, em và anh giống nhau, đều là những con chuột sống trong cống rãnh, tự ti và u ám."

Cho đến giây phút này, cô nhận ra, Tô Triệt đã đúng.

Cô tự ti, nên đã bỏ lỡ Từ Hạc Tê vào năm 2014.

Cô u ám, nên đã trở về năm 2014 lần nữa.

Cô muốn người đàn ông như hạc trước mặt cô, mãi mãi cư ngụ trong mùa hè của cô.

"Từ Hạc Tê, em không quan tâm liệu con người có bất tử hay không."

Nói rồi, Úc Gia bước lên phía trước.

"Em cũng không muốn biết liệu người chec có biến thành phân tử, nguyên tử hay không."

"Càng không muốn sau khi chec, tái ngộ với anh trong vũ trụ."

Úc Gia đứng cạnh Từ Hạc Tê.

Sau đó bước lên đứng trước mặt anh.

Cô kiên định nói: "Bởi vì, em muốn yêu anh khi còn sống."

Lời vừa dứt.

---

Nhìn Từ Hạc Tê trước mặt, Úc Gia kinh hãi mở to mắt.

Chỉ vì bàn tay Từ Hạc Tê đang buông thõng bên cạnh có màu sắc kỳ lạ.

Có vẻ như đang trở nên...

Trong suốt.

---

"Anh, sao lại..."

Úc Gia ngập ngừng, chỉ có thể hoảng loạn nắm lấy tay Từ Hạc Tê.

Ngay khoảnh khắc ngón tay cô xuyên qua không khí. Tiếng tim đập như muốn phá tan màng tai cô.

Bên tai vang lên một tiếng thở dài của Từ Hạc Tê.

Anh nói: "Gia Gia."

"Nhìn anh đi."

Úc Gia ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.

Dưới ánh đèn đường vàng vọt.

Vùng eo, cánh tay, cùng cổ của Từ Hạc Tê dần trở nên nhạt màu.

Úc Gia theo bản năng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt Từ Hạc Tê.

Như một con mèo sắp mất đi người mình yêu, nhưng lại không thể không dùng móng vuốt để đánh thức người yêu.

Nhưng ngón tay cô chỉ cảm nhận được cái lạnh của gió đêm.

Từ Hạc Tê nhíu mày đầy đau xót.

"Thực ra có một câu, anh vẫn chưa kịp nói với em."

Nhưng khi anh định mở miệng nói tiếp, lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Trước khi đôi tay hoàn toàn trở nên trong suốt, anh dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: "Gia Gia."

"Năm mới 2024, chúc mừng năm mới."

Cuối cùng, ngay cả đôi mắt Từ Hạc Tê nhìn Dụ Gia cũng bắt đầu mờ dần.

Úc Gia hoàn toàn hoảng loạn.

Cô muốn ôm chặt lấy Từ Hạc Tê.

Nhưng trong vòng tay cô chỉ có hư không.

Trong khoảnh khắc đó, cô thậm chí quên cả khóc, chỉ ngẩn ngơ nhìn chỗ Từ Hạc Tê biến mất.

Đột nhiên cô cảm thấy một trận trời đất quay cuồng. Trong máy trợ thính cũng là những tiếng tạp âm không ngừng.

Có tiếng người nói chuyện, cũng có âm thanh của một số thiết bị kêu bíp bíp.

Ngay sau đó, cô ngất xỉu.

Khi tỉnh lại, Úc Gia mở mắt ra, nhìn thấy một màu trắng tinh khôi.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Có người lắc nhẹ cánh tay cô.

"Gia Gia, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi!"

Loading...