Chạm để tắt
Chạm để tắt

TRÙNG PHÙNG - CHƯƠNG 9

Cập nhật lúc: 2024-09-02 19:39:24
Lượt xem: 4,230

9

 

Từ hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và Đường Diệu đã có những thay đổi vi tế, nhưng cũng không rõ ràng lắm.

 

Chúng tôi thường xuyên nhìn nhau rồi lại quay đi, đôi khi tay vô tình chạm vào nhau rồi lại rụt lại như bị điện giật, những chi tiết nhỏ nhặt trước đây dường như được phóng đại vô hạn, nhưng ai cũng đều không nhắc đến.

 

Cho đến một hôm, tôi đang sấy tóc, Đường Noãn đột nhiên hỏi tôi: "Đường Chiêu, cậu đang yêu anh trai mình phải không?"

 

"Nếu không thì sao cứ nhìn anh ấy mà đỏ mặt thế?"

 

Tôi: ...

 

Thì ra là rõ ràng đến thế sao?

 

Tôi còn chưa kịp nói gì, Đường Noãn đã thở phào nhẹ nhõm.

 

"Tốt quá rồi, lần sau có đồng nghiệp muốn tán anh trai mình , mình sẽ nói là mình có chị dâu rồi."

 

Tôi không khỏi bật cười, thực ra tôi cũng không biết liệu mình có tính là chị dâu không.

 

Ngày kết thúc kỳ thi đại học cũng chính là ngày sinh nhật của tôi. Đường Noãn vì nhận việc ở xa nên đã đi công tác, vì vậy khi thổi nến và ước, chúng tôi chỉ có thể gọi điện video.

 

Cô ấy bí mật nói rằng đã chuẩn bị quà cho tôi, để ở tủ đầu giường bên phía tôi.

 

Khi ngọn nến tắt, Đường Diệu chống cằm nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: "Đường Chiêu, chúc em mãi mãi bình an."

 

Khoảnh khắc đó, tôi nghĩ rằng điều ước của tôi sẽ dễ dàng trở thành hiện thực.

 

Tôi hy vọng rằng mỗi năm sinh nhật của mình, tôi đều có thể ở bên Đường Diệu và Đường Noãn.

 

Chiếc bánh sinh nhật mừng tuổi mười tám, tôi và Đường Diệu đã chia đôi và ăn hết.

 

Sau khi tắm xong và trở về phòng, tôi đã tìm thấy món quà mà Đường Noãn nói, tôi cầm nó trong tay, cảm thấy nóng bỏng, và đúng lúc đó, Đường Diệu đang đứng ở cửa.

 

Chúng tôi nhìn nhau, mặt đỏ bừng.

 

Anh ấy đóng cửa phòng lại, bảo tôi đi ngủ sớm.

 

Trong cái nóng oi bức của mùa hè, chiếc quạt cũ kêu rít rít trong màn đêm, khiến tôi cảm thấy bức bối.

 

Tôi xoay người không ngủ được, cuối cùng lén lút rời khỏi phòng, rồi chui vào lòng Đường Diệu.

 

Chiếc giường gấp đơn nhỏ bé, chúng tôi nằm sát vào nhau.

 

Đường Diệu cứng đờ trong chốc lát, sau đó ôm chặt lấy tôi: "Em không ngủ được à?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/trung-phung/chuong-9.html.]

Tôi gối đầu lên cổ anh ấy, thực ra có chút buồn ngủ, nhưng tôi lại gật đầu.

 

Anh ấy bắt đầu hỏi tôi muốn thi vào trường đại học nào, tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi muốn học một trường sư phạm trong thành phố, bốn năm học phí đều miễn phí, lại gần nhà.

 

Đường Diệu nâng mặt tôi lên: "Không được, với điểm của em, hoàn toàn có thể vào một trường tốt hơn."

 

"Em không cần lo về tiền bạc, em chỉ cần học hành chăm chỉ, những việc khác anh sẽ lo..."

 

Anh ấy chưa kịp nói xong thì tôi đã chặn miệng anh ấy lại.

 

Anh ấy đôi khi thật sự rất lắm lời.

 

Lần đầu hôn nhau, tôi hồi hộp đến mức quên cả thở, suýt chút nữa tự làm mình ngạt thở.

 

Đường Diệu buông tôi ra, cười nhẹ: "Không biết đổi hơi mà còn học người ta cưỡng hôn, giỏi quá ha."

 

Bóng tối đã che giấu gương mặt đỏ bừng của tôi, khiến tôi không dám nói gì.

 

Sau một lúc yên lặng, anh ấy xoa đầu tôi.

 

"Đường Chiêu, em rất xuất sắc, em nên ra ngoài khám phá thế giới rộng lớn hơn, em sẽ gặp được nhiều người tốt hơn."

 

"Đừng tự nhốt mình, cũng đừng lo lắng cho bọn anh."

 

"Anh không muốn em sau này hối hận vì đã từ bỏ những điều quan trọng."

 

Anh ấy luôn như vậy, dốc hết sức để nâng đỡ tôi, chỉ mong tôi có thể đạt đến cái tương lai tươi sáng mà anh ấy từng nói.

 

Tôi ôm chặt eo anh ấy, kiên định lắc đầu: "Không có gì quan trọng hơn hai người."

 

"Em không đi đâu cả, em sẽ ở đây."

 

Sau đó, Đường Noãn trở về, sau khi nghe suy nghĩ của tôi, cô ấy nhìn chúng tôi với vẻ mặt không thể tin được.

 

"Điên à? Đường Chiêu đi học ở đâu thì chúng ta cùng đi theo, chẳng lẽ chỉ có mỗi thành phố này thôi sao?"

 

Được rồi, tôi chỉ có thể nói rằng yêu đương làm người ta trở nên ngu ngốc.

 

Cả tôi và Đường Diệu đều ngượng ngùng đến mức không nói nên lời.

 

Cuối cùng, tôi đăng ký vào một trường đại học ở miền Bắc, và chúng tôi lại một lần nữa lên đường đến một thành phố mới.

 

Khi rời khỏi nơi mà chúng tôi đã sống suốt 4 năm, chúng tôi không hề lưu luyến.

 

Vì chúng tôi biết rằng, chỉ cần ba người chúng tôi luôn ở bên nhau, nơi nào cũng là nhà.

 

Loading...