Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 91: Rất Ghét Bỏ.

Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:38:25
Lượt xem: 56

"Con nói cũng đúng." Liễu Ngọc Tú sợ sệt, bằng lương tâm, bà cũng không thể nói Tưởng Lục một câu không tốt: "Bất kể như thế nào, trước tiên đem tiệc đính hôn hủy bỏ. Cho dùTưởng Lục tốt như thế nào, cũng không thể làm xấu mặt con gái tôi."

Đây là lần đầu tiên Liễu Ngọc Tú tỏ thái độ mạnh mẽ như vậy, "An An chỉ là nhất thời không tiếp nhận được, chờ thêm một thời gian, con bé sẽ hiểu được ý tốt của chúng ta."

Nói xong, còn oán trách trừng mắt liếc nhìn Túc Vệ Quốc: "Trước kia khi tôi mềm lòng không nỡ cho con bé áp lực, ông cũng không khuyên nhủ một chút. Nếu ngay từ đầu không để cho con bé có hi vọng, cũng không trở thành thành như vậy."

Lời này hình như hơi có chút cố tình gây sự rồi.

Túc Vệ Quốc vẻ mặt bất đắc dĩ, bất lực nhìn con trai.

Mẹ anh ta chính là đang cần trút giận đấy, Túc Trì nào dám giúp đỡ, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, trực tiếp gãi tóc không nhìn vẻ mặt đen thành than của Túc Vệ Quốc.

Con trai không có tác dụng, Túc Vệ Quốc chỉ có thể tự mình dỗ dành.

Ông thở dài: "Ân, là tôi nghĩ lầm rồi, nếu tôi mạnh tay trấn áp những suy nghĩ viển vông của con bé thì có lẽ đã không đến nỗi xấu hổ như ngày hôm nay. Nhưng không sao cả, đừng lo lắng, con bé vẫn còn trẻ mà. Bây giờ vẫn chưa muộn để can thiệp.”

Kì thực nào có đơn giản như vậy.

Nuôi dạy con cái giống như trồng trọt vậy, nếu không biết đặc tính của cây trồng, cho dù liều mạng bón phân diệt sâu bọ cho nó, cũng không nhất định có thể kết trái. Như người xưa vẫn nói, muốn đánh lên một tiếng vang lớn cũng không cần búa tạ, ông ngoài sáng ngầm nói qua với Túc An rất nhiều lần, con bé lại dạy mãi không sửa. Bên ngoài ngược lại nhu thuận nghe lời, bộ dạng rất biết học hỏi, lại lén bằng mặt không bằng lòng.

Đã la mắng...

Thất bại!

Có lẽ, ông thật sự không biết dạy con a.

Chuyện sau đó, Túc Miểu không chủ động hỏi đến.

Chỉ là nghe chị dâu nói, tiệc đính hôn dự kiến ban đầu quả thực đã bị hủy bỏ, nói với bên ngoài là ngày đó không tốt, phải chọn lại.

Tưởng Lục chỉ ở nhà ngây người một ngày, liền cùng đối tượng trở lại Thanh Xuyên rồi.

Túc An không khóc không náo, bình tính ngoài ý muốn, Túc gia cho rằng cô ta đã nghĩ thông suốt liền yên tâm.

Kết quả không nghĩ tới thả lỏng quá sớm, không qua vài ngày cô ta liền chứng nào tật nấy, lại chạy đến trước mặt Tưởng Cầm lôi kéo làm quen, còn cùng bà Tưởng chạy đến Thanh Xuyên thăm Tưởng Lục rồi.

Việc này làm cho không ít người ở sau lưng cười Túc An không rụt rè, mặt dày mày dạn không có chí khí.

Ngoại trừ cái này, còn nói cái gì mà lớn lên ở một gia đình thuộc tầng lớp dưới chót đúng là không lên mặt bàn được...

Tóm lại, những lời khó nghe thật sự không ít.

Những lời này rơi vào tai Túc gia, người một nhà đau lòng không thôi, Túc Vệ Quốc thậm chí nổi lên ý định đem Túc An ném tới nữ binh rèn luyện mấy tháng.

Túc Miểu nghe xong, một điểm cũng không cảm thấy bất ngờ.

Đó là thị trưởng, ở thời đại này hình như là cấp quan rất rất giỏi rồi, vậy sao có thể cam lòng buông tay ah.

Ngoài miệng thanh cao ai không biết a, một khi đường tắt bày ở trước mắt, có mấy người có thể kìm lòng mà không đi đâu này?

Nếu như cô có được năng lực của Túc An, có thể biết trước tương lai, không thể nói trước được ngay từ đầu cô có thể chắp tay đem vị hôn phu lợi hại như vậy cho người ta hay không.

Không liên quan đến tình yêu, chỉ là nhân sinh ngắn ngủi, muốn cả đời sống được dễ, thông thuận, nói cho cùng cũng không có gì sai.

Tuy nhiên, lúc nghe Ngô Hồng Ngọc phàn nàn người trong nhà bởi vì hành động của Túc An đã trở thành đề tài nói chuyện lúc rảnh rỗi của mọi người, Túc Miểu cũng chỉ có thể an ủi cô ấy:

"Theo em thấy, những người kia ăn no rỗi việc đấy, bốn phía nói xấu mới là những kẻ đáng ghét nhất. Tại sao một người thanh niên theo đuổi một cô gái lại là một mảnh chân thành, đáng giá tán thưởng, ngược lại cô gái theo đuổi chàng trai lại là chuyện cười đâu này? Chuyện này không bình đẳng nam nữ chút nào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-91-rat-ghet-bo.html.]

"Chị dâu, cho dù Túc An làm không đúng, biết rõ người ta có đối tượng còn động tâm tư, nhưng đó là hành vi cá nhân của mình cô ta, các người không cần cảm thấy mất mặt. Có người dám đạp trên mặt mũi, cười đến trước mặt, chị phải quang minh chính đại mắng trở về."

"Mắng thêm mấy lần, nhìn xem còn có ai không có ánh mắt như vậy nữa không."

Ngô Hồng Ngọc bị bộ dạng đằng đằng sát khí của Túc Miểu làm cho tức cười.

"Được rồi, được rồi, đợi con bé gả ra ngoài thì tốt rồi. Mấy ngày hôm trước ba mẹ còn nói con bé cuối cùng đem những lời chúng ta nói nghe lọt rồi, có chút hiểu chuyện rồi. Vì để cho con bé di dời sự chú ý, đều sớm chuẩn bị tốt đồ cưới cho con bé rồi. Ai nghĩ đến đồ đạc vừa đến tay, con bé ngược lại là triệt để không cố kỵ. Làm ra loại chuyện làm cho người người chỉ trích này."

"Dù sao, cũng là người một nhà. Con bé thanh danh không tốt, chúng ta có thể tốt hơn chỗ nào?"

Nói cho cùng, Ngô Hồng Ngọc vẫn oán giận đấy.

Cô ấy sinh hai bé gái, nếu như cô cô thanh danh hỏng mất, đối với Bình Bình cùng Nhạc Nhạc chung quy cũng không tốt.

Tương lai, mỗi khi cãi nhau với người khác, những kẻ lắm miệng kia nói không chừng sẽ lấy Túc An ra nghi ngờ gia giáo của Túc gia.

Hiện tại cô ấy vừa nghĩ tới Túc An da đầu liền run lên, căn bản đoán không được cô ta vì gả cho Tưởng Lục còn có thể đạt tới trình độ không cần mặt mũi nào.

Thế cho nên cũng không tâm tư ghen tị với đồ cưới phong phú mà mẹ chồng chuẩn bị cho Túc An, chỉ muốn vội vàng đem tai họa nà gả đi ra ngoài.

Nhắm mắt làm ngơ.

Túc Miểu không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể cùng cười ngây ngô.

Ngô Hồng Ngọc đến ngõ Văn Hóa, hiển nhiên không phải muốn nghe đề nghị của cô.

Cô ấy chỉ là muốn tìm một chỗ phát tiết cảm xúc.

Mà Túc Miểu là một người biết lắng nghe.

Đợi Ngô Hồng Ngọc phát tiết hết cảm xúc, Túc Miểu tiễn cô ấy ra ngoài, rốt cuộc cũng cảm thấy mình đã sống lại.

Cô tuyệt đối không muốn bị tin tức của Túc An vây quanh oanh tạc! ! !

Cô chỉ muốn dùng đồ ăn để xoa dịu vết thương lòng mà cô đã phải chịu đựng khi phải nghe chuyện về Túc An cả buổi chiều.

"Chị Đỗ, phòng bếp có đồ ăn sao?"

Cô vừa ồn ào xong, bên tai liền truyền đến giọng nói trêu chọc của Hàn Lặc: "Lúc này mới bốn giờ, em lại bắt đầu đòi ăn? Quỷ tham ăn."

Túc Miểu ngẩn ngơ, kinh ngạc cùng vui vẻ mà quay người.

Anh ấy trở về rồi hả? ?

Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở cách đó không xa, bên cạnh hòn non bộ, tóc của anh lại hơi dài một chút, hơi có chút loạn, xung quanh bờ môi là một vòng râu ria, quần áo nhiều nếp nhăn đấy, giống như dưa muối, bộ dạng phong trần mệt mỏi.

Bên cạnh chân để một thùng giấy lớn.

Vẻ mặt vui mừng của Túc Miểu lập tức đông cứng lại ở trên mặt, như thế nào...

Mới vài ngày không gặp, anh ấy đã thành như vậy?

Tuy rằng ngày thường anh không quá đặc biệt, quần áo cũng khác so với những người thanh niên trẻ tuổi tiến bộ bên ngoài, nhưng anh đi tới đâu cũng sảng khoái nhẹ nhàng, chưa bao giờ chật vật thành như vậy.

Chính là có một chút ghét bỏ rồi! !

Không, thật là ghét bỏ rất nhiều.

Túc Miểu oán thầm một hồi, lập tức điều chỉnh tốt biểu lộ.

Đạp đạp mà chạy tới, ngửa đầu cười tươi như hoa: "Anh trở về rồi hả?"

Loading...