Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 247: Chụp Lại Tất Cả Mọi Khoảnh Khắc.

Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:38:06
Lượt xem: 33

Sau khi kết thúc màn pháo hoa, cả con hẻm nồng nặc mùi khói.

Những mảnh vụn pháo đỏ rơi khắp nơi, nhìn từ xa giống như những quả ớt đỏ rải khắp nền nhà.

Ngày mồng 1 đầu năm mới có thể thoải mái đi chơi nhưng tuyệt đối không được đến nhà người khác.

Buổi sáng, ăn xong bát hoành thánh nhỏ, Túc Miểu mặc một chiếc áo khoác nhẹ ấm áp, đi giày da cừu, đôi giày được may bằng một lớp lông tơ mỏng, khiến toàn thân cô ấm áp.

"Đi đâu vậy?"

Hàn Lặc đưa găng tay cho cô, giúp cô chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ: "Chúng ta sẽ đến công viên nhân dân trước, ngày đầu năm mới ở đấy có lễ hội đèn lồng chắc hẳn rất náo nhiệt, có ảo thuật, xiếc, còn có các quầy đồ ăn khác nhau, chắc chắn em sẽ rất thích.

"Ồ ~"

Túc Miểu mở cửa xe thoáng nhìn tay trái Hàn Lặc đang cầm cái gì đấy, liền tò mò hỏi: "Anh cầm cái gì trong tay vậy?"

Hàn Lặc giơ cái hộp đen nhỏ trong tay lên lắc lắc: "Máy ảnh."

Túc Miểu ngạc nhiên: "Anh mua từ lúc nào vậy? Bao nhiêu tiền?"

Hàn Lặc: "Không tốn lắm đâu, hai hôm trước Thẩm Mãnh vừa tới Hồng Kông một chuyến, hắn mang về đấy." Anh muốn ghi lại từng chút một những khoảnh khắc bên gia đình.

Bây giờ Túc Miểu đang mang thai, năm sau đứa bé ra đời, gia đình nhỏ sẽ thêm một thành viên, trẻ con lớn rất nhanh nếu không lưu lại sẽ rất dễ dàng bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con.

“Anh sẽ chỉ cho em sau, tới lúc đó em có thể thoải mái chụp ảnh con ở nhà, chúng ta sẽ tạo một album về quá trình trưởng thành của con bé.”

Túc Miểu rất hứng thú nhưng so với việc chụp ảnh con gái, cô muốn tự chụp cho bản thân mình hơn: "Có khó học không?"

Cô sực nhớ ra mình đã đến thời đại này lâu như vậy rồi mà vẫn chưa chụp được tấm ảnh nào, Túc Miểu lẩm bẩm nói: "Anh chưa chụp cho em được bức nào, chỉ toàn nghĩ đến chụp cho con gái thôi, hừ!."

Hàn Lặc cười đưa tay vuốt gò má cô rồi hôn lên môi cô vài cái: "Cái gì mà không chụp cho em chứ, hôm nay anh đặc biệt dành riêng một buổi chỉ để chụp cho em đấy thôi."

Túc Miểu bĩu môi, hừ hừ hai tiếng, hoài nghi nói: "Ah…vậy sao?"

"Đồ ngốc này, anh yêu con cũng vì em sinh anh mới yêu chứ, yên tâm, anh vẫn yêu em nhất mà, con gái cũng không thể hơn em được." Hàn Lặc cười nắm tay Túc Miểu, đưa máy ảnh cho cô chơi rồi tập trung lái xe.

Túc Miểu nghịch nghịch máy ảnh, miệng thì nói: "Em không tin" Nhưng trong lòng thì vui sướng vô cùng.

Ngoài công viên nhân dân, Hàn Lặc vốn dĩ muốn đưa cô đi leo núi Long Kim, hoặc đi chèo thuyền ở hồ hay gì đấy, nhưng nghĩ Túc Miểu đang mang thai nên lại muốn tìm hoạt động gì đấy nhẹ nhàng hơn, thế nên sau khi thăm thú xong công viên nhân dân họ đi tới vườn cây của Hà gia.

Cái vườn này tuy có tên là vườn cây Hà Gia nhưng lại không thuộc sở hữu của Hà gia nữa, từ lâu nó đã thuộc quyền sở hữu của nhà nước, cho đến ngày nay vườn chỉ mở cửa vào những ngày lễ lớn để mọi người tới thăm thú.

Khu vườn này có diện tích là 4,5 ha, nhà cao cửa rộng phòng lớn vàng son lộng lẫy, khắp nơi đâu đâu cũng thấy những cột trụ được chạm khắc hình dạng độc đáo, Túc Miểu ngắm nhìn khu vườn mang phong cách quý tộc giống ở Đại Thịnh.

"Em thích à?"

Túc Miểu thích thú gật đầu: "Vâng."

Hàn Lặc: "Đợi anh kiếm đủ tiền sẽ mua cho em một căn."

Túc Miểu nghe thấy vậy liền từ chối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-247-chup-lai-tat-ca-moi-khoanh-khac.html.]

Hàn Lặc khó hiểu, nhưng lại nghe Túc Miểu nói: "Chăm sóc một khu vườn lớn như thế có biết bao nhiêu phiền phức, phải thuê hàng trăm người làm, thật sự không cần thiết, nhà của chúng ta bây giờ đã đủ lớn rồi, sắp tới em còn muốn thuê thêm người đến vệ sinh mỗi tuần.”

Bình thường Hàn Lặc đi làm cô cũng đi sớm về khuya

Hai cái sân cộng lại đã có diện tích gần 800 mét vuông, toàn bộ đều do một mình dì Đỗ dọn dẹp, Túc Miêu thỉnh thoảng cũng sẽ giúp dọn lá rụng, dọn được nửa tiếng thì mệt đau nhức hết cả lưng.

Không những không thể mua người như trước, mà thuê quá nhiều người cũng rất nguy hiểm, cô cũng không phải là người ngại cuộc sống này quá tốt, vô duyên vô cớ tìm kích thích.

Cho dù cô có tiền cũng sẽ không mua một khu vườn trông thì đẹp nhưng không có tác dụng gì.

“Nhà của chúng ta bây giờ đã rất lớn rồi, cũng may là anh xây sửa lại nó sớm, những căn biệt thự kiểu phương tây này bây giờ cũng không thể phá được, em nghe ông nội Ôn nói căn này của chúng ta sớm đã được chỉ định là khu bảo tồn văn hóa, trong tương lai không được phép thay đổi cách bố trí của ngôi nhà.”

Sau một thời gian nữa sẽ có bộ phận chuyên gia đến đo kích thước và lên bản vẽ căn nhà.

Chỉ được chỉnh sử đường điện nước trong nhà, không được thay đổi kiến trúc truyền thống.

Nói như vậy, trong cả con hẻm chỉ có một căn biệt thự nhỏ ba tầng này.

Từ lâu Túc Miểu đã cảm thấy nhà mình thật khác biệt.

Tuy nhiên, căn biệt thự này cũng có những ưu điểm của nó, rắn, sâu, chuột và côn trùng sẽ không dễ gì chui vào cửa được. Nghĩ đến cảnh vài ngày trước ở trên nhà chính bỗng nhiên chui ra một con chuột Túc Miểu vẫn chưa hết khiếp sợ.

Nói xong, Hàn Lặc đưa tới một cây đồ chơi hình người làm bằng đường.

Túc Miểu cầm lấy l.i.ế.m liếm, cây kẹo ngọt tới mức không chịu nổi: “Ối! Cái này ngọt quá đi mất.”

Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy một tiếng “cạch”, Hàn Lặc đang chụp lại cảnh cô nhe răng trợn mắt l.i.ế.m que kẹo, Túc Miểu cuống hết cả lên: “Sao anh cái gì cũng cũng chụp lại vậy, người khác mà thấy được sẽ không tốt.”

Hàn Lặc: “Làm gì có ai thấy.”

Tô Miểu: “Không phải sẽ đưa đến tiệm để rửa ảnh sao?”

Hàn Lặc cười nói: “Không cần đưa ra tiệm, bao giờ có cơ hội anh sẽ tự rửa.”

Hôm nay hai người đã đi rất nhiều nơi, còn đến cả tượng đài 12 liệt sĩ An Nam, Túc Miểu được nghe Hàn Lặc kể về những người đó và thử cả món đậu phụ thối mà cô chưa từng ăn.

Đi chơi đến tận 6 giờ mới quay về nhà, vốn dĩ ở công viên nhân dân còn có lễ hội đèn lồng nhưng Hàn Lặc sợ cô mệt cũng không đi nữa mà đưa cô về nhà.

Bản thân Túc Miểu cũng cảm thấy có chút mệt.

Đi tới đi lui cả một ngày, ở trước mặt người ngoài nên cô không dám để Hàn Lặc cõng mình, nhưng được tham quan bao nhiêu thứ mới mẻ khiến tinh thần cô luôn được nâng cao, hai chân đau nhức nhưng đầu óc lại rất hưng phấn. Nhưng Hàn Lặc biết thể lực cô kém, sợ nếu đi tiếp sẽ mệt đến mức nằm liệt trên giường mấy ngày mất.

Hàn Lặc an ủi Túc Miểu: “Có thời gian chúng ta lại đi chơi tiếp, ở An Nam không có nhiều điểm vui chơi, đợi bao giờ rảnh chúng ta sẽ đi tới chỗ khác thăm quan. Những thác nước ở Quý Châu, dãy núi Hoàng Sơn ở An Huy, những con sông và ngọn núi lớn ở Trung Quốc, mỗi năm chúng ta đi vài nơi, cả đời cũng không thể nào đi hết được. Ngoài ra còn có thủ đô phồn hoa và Thượng Hải, ở đó có khá nhiều người nước ngoài, tới lúc đấy chúng ta sẽ đi thăm thú xem, à đúng rồi, chẳng phải là em rất muốn đi Hồng Kong sao, đợi đến lúc chính phủ nới lỏng chính sách, có thể quang minh chính đại đi qua thì chúng ta sẽ cũng đến Hồng Kông chơi.”

Túc Miểu nghe những lời Hàn Lặc nói, mặt tràn đầy háo hức và mong chờ

Gật đầu đồng ý: “Được.”

Cô cũng không thèm quan tâm con sẽ để ai trông, hai bên gia đình nội ngoại đều ở đó nên để con cho ai trông cũng được. Chắc hẳn ông bà ngoại sẽ rất vui khi được chăm sóc tiểu bảo bảo.

Tới lúc đó họ sẽ thuê một bảo mẫu chuyên chăm sóc trẻ, không cần ông bà phải tự chăm cháu, chỉ cần chơi cùng đứa trẻ là được rồi.

Loading...