Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 245: Bài Học Lớn Nhất.

Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:38:03
Lượt xem: 37

Dương Hành chỉ tỏ vẻ phiền muộn trong chốc lát, rồi lại quay trở lại trạng thái bình thường, cũng không nhắc gì đến chuyện nam hay nữ nữa, mà cùng Liễu Ngọc Tú, lo chuyện bếp núc.

Bốn người chen chúc trong cái nhà bếp chật hẹp, muốn xoay người cũng khó, Liễu Ngọc Tú lo lắng đi tới đi lui lại va vào bụng Túc Miểu, nên đã nhanh chóng đuổi người đi ra ngoài.

Trong phòng khách chỉ có Túc An.

Túc Miểu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, Hàn Lặc đứng cùng cha Túc và cha Tưởng, đang nói chuyện với những người bên ngoài.

Cô thu ánh mắt về, chậm rãi tìm lấy một chiếc ghế rồi ngồi xuống, tay cầm lấy quả quýt bóc ra, vỏ quýt sộc ra mùi đặc trưng của quýt, kích thích lên não, sốc dậy tinh thần.

“Nghe nói cô mang thai rồi?”

Đột nhiên Túc An mở miệng hỏi.

Túc Miểu nhẹ nhàng tách xơ màu trắng trên múi quýt ra, thản nhiên trả lời “ừm”, không đ.â.m thọc Túc An, cũng không có chủ động dò hỏi chuyện gì.

Không ngờ cô không lắm lời, nhưng Túc An lại có cả một bụng chuyện muốn tìm người để nói.

“Cô đã nghe chị dâu nói rồi nhỉ, Tưởng Lục đã cho đứa bé kia vào hộ khẩu, từ bây giờ đã danh chính ngôn thuận là người của nhà họ Tưởng rồi, còn cái bụng này của tôi... haiz” Túc An cười nhạt một tiếng, giọng điệu mỉa mai: “Không một ai quan tâm.”

Túc Miểu rất thích nghe chuyện phiếm, chỉ là không thích đưa ra lời khuyên cho người khác.

Nhưng Túc An cứ dằn vặt như thế này, bản thân đau buồn thì đã đành, lại còn khiến cả bố mẹ Túc khổ tâm.

Đừng thấy hai ông bà lòng nghĩ thông suốt, miệng nói cứng rắn, nói không quan tâm thì sẽ không quan tâm. Chỉ cần nhắc đến Túc An, sợ rằng sẽ khó tránh được muộn phiền.

Túc Miểu đang sống cuộc sống hạnh phúc, lại sắp trở thành một người mẹ, trong lòng mềm mại hơn trước đây nhiều phầp.

Cô im lặng một hồi lâu rồi hỏi: “Cô đã bao giờ tự mình suy nghĩ điều mình muốn rốt cuộc là gì chưa? Đứa con của cô người khác không quan tâm tới, chả nhẽ cô cũng không quan tâm sao?”

Lúc này Túc An im lặng rất lâu không nói gì.

Chỉ dùng ánh mắt phức tạp khó nói nhìn Túc Miểu

"... Nếu như cô là tôi, cô sẽ làm thế nào?"

"Tôi mãi mãi không bao giờ có thể trở thành cô được." Túc Miểu lắc đầu, ngữ khí bình thản: "Cho nên tôi không thể tưởng tượng được bản thân sẽ đưa ra quyết định gì.”

Nếu như là trước đây, Túc Miễu sẽ ko quan tâm chồng cô có người phụ nữ khác hay không, có đứa con khác hay không, chỉ cần đừng để cô bắt gặp được, đừng được đằng chân lân đằng đầu, thì cô cảm thấy việc trở thành một bà cả (Chính thất) cũng không có gì là không tốt cả.

Còn bây giờ?

Hàn Lặc quá tốt, cô không nỡ, không nỡ để anh ấy đối xử với người khác cũng tốt như cách anh ấy đối xử với cô, nếu như Hàn Lặc cũng làm chuyện như Tưởng Lục thì cô nghĩ cô sẽ rất đau lòng, nhưng cô sẽ Ly hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-245-bai-hoc-lon-nhat.html.]

Không phải không yêu nữa, cũng không phải hận anh ấy mà chỉ là thật đáng sợ khi phải chứng kiến sự thay đổi của một người trong trí nhớ của mình, nỗi đau đấy như bị hàng ngàn cây kim đ.â.m vào tim, đ.â.m vào da thịt, luôn làm con người ta đau đớn.

Để bản thân không hoàn toàn thay đổi thì chi bằng rời xa mãi mãi, qua một thời gian dài rồi cũng sẽ bị lãng quên.

“Nhưng không cần biết là có quan hệ tình cảm tốt với người đàn ông của mình hay không, trong tay nắm giữ nhiều tiền thì không có gì là sai cả.”

Túc Miễu suy nghĩ một hồi lâu rồi nghiêm túc góp ý.

“... Ừm” Túc An có chút bần thần, nhưng hiếm khi đồng ý với lời khuyên của Túc Miểu, cô ta ngẩng đầu lên nhìn cô: “Chuyện trước đây là tôi sai, không cần biết cô có tha thứ hay không nhưng tôi vẫn muốn nói lời xin lỗi.”

Túc Miểu đang bóc quả quýt bỗng dừng lại, muốn nói câu tha thứ nhưng lại thấy mình quá nhỏ nhen, nên nhất quyết không nói.

Túc An biết là mối quan hệ của hai người cũng không xa không gần, không nghĩ rằng ngày một ngày hai đã có thể làm bạn bè gì đấy với Túc Miểu, chỉ là trong nhà họ Tưởng cô ta quá yếu thế, làm hòa dịu đi mối quan hệ giữa chị em dâu thì sẽ có thêm chỗ dựa khi có việc cấp bách.

Đây là bài học lớn nhất mà cô ta học được sau khi xuyên sách.

Túc An ngồi một lúc rồi tiến đến bên cạnh Ngô Hồng Ngọc nhận lỗi, trước đây là do bản thân mình không hiểu chuyện vân vân, rồi lại giúp Túc Vệ Quốc ủ trà chờ mấy người vào nhà là có thể uống.

Đến cả những đứa cháu trai cháu gái mà trước giờ cô ta không hề thích, cô ta cũng mỉm cười với chúng, làm cho mấy đứa nhỏ không biết phải làm thế nào.

Túc Miểu thấy cô ta như vậy quả thật bùi ngùi không thôi, cảm thấy sự trưởng thành của một người quả nhiên là phải đi kèm với vô vàn những đau khổ, m.á.u và nước mắt, phải leo lên từ vài cái hố nữa thì mới biết được mắt không thể chỉ nhìn lên trời mà còn phải biết nhìn xuống dưới chân mình nữa.

Bữa trưa rất thịnh soạn, đầy đủ gà vịt cá...

Bởi vì Hàn Đại Nghiệp vẫn còn trong bệnh viện nên đôi vợ chồng Hàn Lặc cơn nước xong xuôi đã về trước không ở lại nhà họ Túc nữa.

Họ không trực tiếp đến bệnh viện mà thay vào đó đến nhà xưởng thực phẩm trước.

Bất kể là thế nào thì trong những ngày lễ quan trọng như thế này con gái con rể của Xa Mạn Đồng nhất định phải đến một chuyến.

Bao nhiêu túi lớn rồi túi nhỏ làm cho Xa Mạn Đồng và Dương Mỹ Phụng được dịp khoe khoang trước mặt hàng xóm, mặc dù trong lòng vẫn còn chút không hài lòng với Túc Miễu nhưng cũng dám nói một lời oán trách nào.

“Về nhà trước đi, trước khi ra cửa anh đã bảo dì Đỗ hầm canh gà.”

Đây là lúc một chiếc ô tô phát huy tác dụng của nó.

Hai người đi đến bệnh viện thăm Hàn Đại Nghiệp, chờ ông ta ăn xong thì Hàn Thành Thanh cũng đã đến, Có lẽ là bởi vì trước kia khiêu khích chọc giận không thành lại bị Hàn Lặc chế giễu nên giờ ánh mắt Hàn Thành Thanh u ám nhưng cũng không dám ho he gì nữa.

Hơn nữa, trong phòng bệnh có rất nhiều người, hắn ta lại là người có địa vị làm sao có thể chịu đựng được mất mặt trước mặt người khác.

Hàn Thành Thanh muốn đưa Hàn Đại Nghiệp về nhà vào lễ mừng năm mới.

Mỗi dịp Tết đến, thuộc hạ của Hàn Đại Nghiệp đều đến thăm.

Loading...